Thời điểm Địch Quân Thịnh đến đây tìm Giản Nhất Lăng, nhìn thấy một màn chính là Giản Nhất Lăng đang cùng Lạc Huân trò chuyện với nhau thật vui vẻ.
Anh nhớ rõ Lạc Huân, Giản Nhất Lăng đã từng tặng cho người này một món quà mà cô ấy tự đan.
Đi mở cửa cho Địch Quân Thịnh, Giản Dật Thần cười hì hì nói với Địch Quân Thịnh, "Địch thiếu gia cậu xem, kỳ thật trên đời này nam nhân tốt cũng không chỉ có một mình cậu, em gái tôi lựa chọn cũng không chỉ là cậu, cậu nói có đúng không?"
Giản Dật Thần nói chuyện thanh âm rất nhỏ, chỉ đủ hai người bọn họ nghe được.
"Cám ơn Dật Thần tỷ tỷ đồng ý tôi là nam nhân tốt." Địch Quân Thịnh trả lời.
"Cậu cũng bớt lên mặt đi, cậu xem Lạc Huân cùng Tiểu Lăng nói chuyện vui vẻ chưa kìa." Giản Dật Thần là cố ý chọc tức Địch Quân Thịnh.
Ai làm cậu ta muốn ngậm em gái của bọn họ đi?
Em gái bọn họ mới bao lớn? Cậu ta liền muốn xuống tay?
Không chọc tức cậu ta thì chọc tức ai?
"Nói chuyện vui vẻ cũng không thể đại biểu cho cái gì." Địch Quân Thịnh trên mặt phản ứng rất bình tĩnh.
"Cậu không biết sao? Tiểu Lăng đã từng đan cho Lạc Huân một cái nón, tự mình đan."
"Ân, trùng hợp, cái áo lông trên người tôi, là Tiểu Lăng tự mình đan." Địch Quân Thịnh nói, "A, Dật Thần tỷ tỷ đại khái còn không biết, Tiểu Lăng cũng tặng cho Giản Duẫn Thừa, Giản Duẫn Mạch, Giản Vũ Mân cùng Giản Vũ Tiệp mỗi người một cái áo len."
Giản Dật Thần vốn là tính toán chọc tức Địch Quân Thịnh một hơi.
Kết quả bị Địch Quân Thịnh đem quân đánh lại.
Sững sờ ở tại chỗ, cũng không biết nói gì phản bác anh.
Bởi vì anh ấy không có! Anh ấy không có áo len do em gái tự tay đan!
Ở thời điểm Giản Dật Thần ngây người, Địch Quân Thịnh gọi Giản Nhất Lăng một tiếng, "Tiểu Lăng."
Giản Nhất Lăng lập tức quay đầu nhìn về phía anh.
"Xuất phát." Địch Quân Thịnh nói.
Hai người đã hẹn trước hôm nay cùng nhau ra cửa.
"Được."
Giản Nhất Lăng lại quay đầu lại cùng Lạc Huân nói lời tạm biệt, sau đó liền chạy bước nhỏ hướng về phía Địch Quân Thịnh.
Nhìn thấy Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh rời đi, Giản Dật Thần buồn bực đến dậm chân.
"Mẹ nó, tên hỗn đản đáng chết." Giản Dật Thần thấp giọng nói.
Lạc Huân cười hì hì hỏi, "Thần thiếu, vừa rồi người nọ chính là vị hôn phu của Tiểu Lăng sao?"
"Còn không phải sao!" Giản Dật Thần trong giọng nói tràn đầy khó chịu.
"Anh ta là người như thế nào, làm chuyện gì không tốt sao?" Lạc Huân tò mò mà truy vấn.
"Không có làm chuyện gì không tốt."
"Không có làm chuyện gì không tốt, vậy sao tôi thấy anh không vừa mắt anh ta như vậy?"
"Tôi ghét bỏ cậu ta thân thể không tốt, không thể làm cho Tiểu Lăng hạnh phúc được."
"Thân thể không tốt? Không làm cho Tiểu Lăng hạnh phúc? Nhìn không ra tới a, anh ta lớn lên nhân mô nhân dạng, thế nhưng.." Lạc Huân biểu tình tiếc nuối, "Kia còn xác thật không tốt lắm, bất quá hiện tại y thuật phát triển như vậy, nói không chừng có thể chữa trị, anh sao không khuyên nhủ anh ta, để anh ta đi bệnh viện kiểm tra xem. Loại chuyện này không thể giấu bệnh sợ thầy, phải tích cực đối mặt mới được."
###
Trên đường Địch Quân Thịnh lái xe, Giản Nhất Lăng ngồi ở vị trí ghế phụ.
Giản Nhất Lăng đem chuyện hôm nay nói với Lạc Huân nói cho Địch Quân Thịnh nghe, cùng anh chia sẻ việc mình rất vui khi hiện giờ sự nghiệp của Lạc Huân khá thành công.
"Em liền nắm chắc anh sẽ không ghen sao?" Địch Quân Thịnh tức giận hỏi Giản Nhất Lăng.
"Ghen?" Giản Nhất Lăng hỏi, "Vì cái gì ghen?"
"Không có gì, em tiếp tục nói." Không biết anh vì cái gì sẽ ghen, thật sự thiếu căn gân, sớm hay muộn bị người khác ăn cũng không biết.
"Nói xong sao."
"Không có?"
Cô liền nói chính mình gặp được Lạc Huân, cùng với Lạc Huân mấy năm nay hoạt động solo.
"Còn có cái gì sao?" Giản Nhất Lăng hỏi.
Nhìn cặp mắt thanh triệt kia của Giản Nhất Lăng, Địch Quân Thịnh cười cười.
"Không có, cũng chỉ có như vậy."