Người của Giản gia rốt cuộc đều đã biết tin tức Giản Nhất Lăng muốn cùng Địch Quân Thịnh đính hôn.
Ảnh hưởng của tin tức này đối với Giản gia không hề nhỏ chút nào.
Nếu không phải Địch lão gia tử người đều đã tới cửa, Giản Nhất Lăng cũng chính miệng thừa nhận.
Người của Giản gia căn bản không dám tin chuyện này.
Mọi người Giản gia tạm thời mượn thư phòng của Ôn gia tới để đàm luận thương nghị chuyện này.
Người có mặt gồm Giản Thư Hình, Ôn Noãn, Giản Duẫn Thừa cùng Giản Duẫn Náo.
"Không được, con gái con mới 18 tuổi! Con không muốn con bé hiện tại đi đính hôn!" Phản ứng đầu tiên của Giản Thư Hình chính là phản đối.
"Ta và mẹ con đã đồng ý." Giản lão gia tử tỏ thái độ.
"Ba, vì cái gì? Tiểu Lăng con bé mới 18 tuổi, yêu đương còn miễn cưỡng có thể, nhưng đính hôn.."
Phạm vi lớn nhất mà Giản Thư Hình có thể tiếp thu là hiện tại con gái bắt đầu yêu đương.
"Chuyện này là Tiểu Lăng chính mình đồng ý." Giản lão phu nhân nói, "Ta kiên quyết ủng hộ quyết định của bé ngoan, ta chỉ cần bé ngoan vui vẻ là được rồi."
"Mẹ.." Trong giọng nói Giản Thư Hình vừa buồn rầu vừa bất đắc dĩ, cũng không biết nên hình dung tâm tình của mình giờ khắc này như thế nào.
Giản lão phu nhân thở dài một hơi, "Thư Hình, bé ngoan cùng đứa trẻ khác không giống nhau, các con lúc trước bẻ gãy đôi cánh của con bé, liền không thể trách con bé hiện tại có ý nghĩ của riêng mình, Địch thiếu gia lúc trước chính là đã từng giúp bé ngoan, ở trong lòng bé ngoan, có lẽ cậu ta so với chúng ta càng đủ tư cách, cho nên chúng ta không có tư cách ngăn cản lựa chọn của con bé cùng cậu ấy ở bên nhau."
Lão phu nhân nói một câu này, giống như một quả đinh thép tiến vào trong lòng hai vợ chồng Giản Thư Hình và Ôn Noãn.
Miệng vết thương ba năm trước đây, chung quy là không có hoàn toàn khép lại.
Giản lão gia tử lại nói, "Huống chi, hiện tại người mở miệng chính là Địch gia, nếu là Địch gia thật sự muốn, chúng ta lại như thế nào ngăn cản được?"
Mặc kệ người Giản gia có nguyện ý hay không, đây là sự thật.
Giản lão gia tử cùng Giản lão phu nhân dùng các lý do khác nhau để ngăn chặn sự phản đối của những người khác của Giản gia.
Hiện thực lại tàn khốc.
Giản Duẫn Náo hiện tại tâm bỗng nhiên đau.
Cậu ấy biết em gái muốn cách xa cậu hơn.
Mà cậu lại chính là người khởi xướng.
Giản Duẫn Thừa không nói gì, không phải không muốn phản đối, mà là không có lập trường.
###
Sáng sớm hôm sau, nhà Giản Dật Thần nghênh đón một vị khách -- Lạc Huân.
Giản Dật Thần cười hì hì nói với Giản Nhất Lăng, "Tiểu Lăng, cậu ấy tên là Lạc Huân, chính là người thanh niên trẻ tuổi rất tốt và đầy hứa hẹn mà anh lúc trước nói muốn giới thiệu cho em quen biết.
Ba năm không gặp, Lạc Huân cũng cơ hồ không có gì thay đổi.
Ba năm này cũng không có lưu lại ở trên mặt anh cái dấu vết gì, vẫn là một tiểu thịt tươi già trẻ thông ăn.
" Tiểu Lăng, chúng ta lại gặp mặt. "Lạc Huân mở miệng, lộ ra một hàm răng trắng tinh chỉnh tề.
" Ân. "Nhìn thấy Lạc Huân, nhìn thấy anh ấy sang sảng tươi cười, Giản Nhất Lăng trong lòng vẫn là cao hứng.
Đối với tình huống ba năm này của Lạc Huân, Giản Nhất Lăng kỳ thật là rõ ràng.
" Tiểu Lăng em còn có nhớ anh hay không? "
" Nhớ rõ. "Cô sẽ không quên anh ấy.
" Em còn tặng cho anh một cái nón, anh vẫn còn cất giữ, hơn nữa còn thường xuyên lấy ra dùng. "
" Vậy là tốt rồi."
Giản Nhất Lăng tương đối ít nói, Lạc Huân lại biết ăn nói, hai người ở chung một chỗ cũng không có vẻ gì nhàm chán.
Nhìn thấy Giản Nhất Lăng cùng Lạc Huân trò chuyện với nhau thật vui, Giản Dật Thần trong lòng có chút mừng thầm.
Giản Dật Thần vốn dĩ không vội, nhưng sau khi biết Giản Nhất Lăng khả năng muốn cùng Địch Quân Thịnh đính hôn, Giản Dật Thần không nói hai lời liền đem Lạc Huân kéo đến nhà anh, sắp xếp cho anh ấy cùng Giản Nhất Lăng gặp mặt.