"Ân." Giản Nhất Lăng đáp ứng một tiếng.
Đi vào trong tiệm, nghênh đón bọn họ chính là một vị chủ tiệm độc nhãn.
Đầu tóc hoa râm, có một con mắt bị mù, tuy rằng đã bịt mắt bao lại kia con mắt, vẫn là lộ ra chung quanh hốc mắt một ít vết sẹo.
Phảng phất đang kể ra chủ nhân nó đã từng có lịch sử oanh oanh liệt liệt.
Chủ tiệm dẫn theo mọi người đến một căn phòng, cho Hàn Mông Dự một cái máy nhắn tin, "Quy tắc cũ, vây ở bên trong ra không được hoặc là gặp được nguy hiểm, dùng máy nhắn tin."
Nơi này là một nhà xưởng bị vứt đi, rời xa nội thành, bị vị cảnh sát về hưu này mua cải tạo thành sân chơi chạy thoát khỏi mật thất.
Nhà xưởng này rất lớn, bên trong trải qua lão nhân tỉ mỉ bố trí, sau khi tiến vào, ra không được là chuyện thực bình thường.
Lúc trước có vài lần bọn họ liền không thể ra tới, sau đó đã dùng máy nhắn tin gọi chủ tiệm, được chủ tiệm nhắc nhở mới đi ra được.
Hàn Mông Dự nói cho mọi người, bọn họ vẫn là quy tắc cũ, mỗi người mười vạn phí tham dự.
Sau khi tiến vào, ai giải được một câu đố được mười vạn, nếu phá giải được câu đố cuối cùng thì phần tiền thưởng còn dư lại kia sẽ khen thưởng cho người đó.
Mọi người không có dị nghị.
Sau đó hai mươi mấy người từ cửa tiến vào.
Bắt đầu cuộc thi chạy thoát khỏi mật thất lần này.
Mọi người mới vừa tiến vào, cửa vào đã bị khóa điện tử khóa lại.
Mà đập vào mắt căn phòng thứ nhất là ánh sáng tối tăm không có cửa sổ, vách tường cũ nát, trên tường vôi có không ít từng mảng đã bong ra.
Trong phòng không có gia cụ khác, cũng chỉ có một cái giường bệnh, trên giường nằm một người giả.
Người giả là dùng nhựa cây để làm, chỉ liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra tới công nghệ làm ra nó thực tốt, làm rất thật.
Nhưng mà lục phủ ngũ tạng của người giả đều đã không thấy.
Bầu không khí khủng bố lập tức liền ra tới.
Mọi người bắt đầu ở trong phòng tìm kiếm manh mối.
Giản Nhất Lăng hướng đến thi thể người giả.
Bắt đầu cẩn thận mà kiểm tra cách chết của người giả này.
Nếu chủ tiệm cũng đủ chuyên nghiệp mà nói, tử trạng của người giả hẳn là sẽ phù hợp với tình huống hiện thực.
Nhìn thấy Giản Nhất Lăng nhìn chằm chằm người giả trên giường không bỏ, Hàn Mông Dự cùng Hình Vĩ đều ngây người.
Không phải chứ, người giả kia không phải là nơi khủng bố nhất trong căn phòng sao?
Như thế nào Giản Nhất Lăng còn nhìn nó nhìn đến cẩn thận?
Nhìn bộ dáng của cô, giống như không chỉ có không cảm thấy khủng bố, còn cảm thấy rất hứng thú?
"Cái kia Hàn thiếu, cậu có cảm thấy chị dâu nhỏ của chúng ta, cũng không giống như sợ mấy thứ này hay không a?"
Hình Vĩ tiến đến bên tai Hàn Mông Dự, lặng lẽ nói với anh ấy.
"Tôi cũng cảm thấy, những thứ này làm rất giống thật, hơn nữa với bầu không khí này, cư nhiên không có dọa đến cô ấy."
Hàn Mông Dự nhìn đều cảm thấy khiếp đến hoảng.
Mấy người khác có lá gan lớn tuy rằng cũng không có sợ hãi, nhưng mà cũng không có giống Giản Nhất Lăng như vậy, nhìn chằm chằm nghiên cứu.
"Nhìn ra cái gì?" Địch Quân Thịnh hỏi Giản Nhất Lăng.
"Từ vết cắt cho thấy, là khi còn sống bị mổ ra." Giản Nhất Lăng trả lời, "Bọn họ làm cái người giả này, các chi tiết đều có, thực quá thật."
Giản Nhất Lăng đối với cách làm người giả này thực cảm thấy hứng thú.
Mặc kệ là vật liệu, hay là tương quan y học thường thức, vẫn là làm ra tới thành phẩm rất thật, đều làm cho Giản Nhất Lăng cảm thấy rất hứng thú.
Địch Quân Thịnh rất ít nghe được Giản Nhất Lăng dùng ngữ khí như vậy đánh giá một người hoặc là một việc.
Xem ra mang cô đến đây chơi là tới đúng rồi.
"Chờ sau khi rời khỏi đây hỏi chủ quán một chút, bọn họ là như thế nào làm ra cái người giả này." Địch Quân Thịnh nói.
"Ân."