Giản Nhất Lăng gật đầu.
Địch Quân Thịnh bỗng nhiên đến sát người Giản Nhất Lăng, mặt hai người khoảng cách chỉ còn lại có không đến mười cm.
"Như vậy thì sao?" Địch Quân Thịnh lại hỏi.
Giản Nhất Lăng đột nhiên lui về phía sau, kéo ra khoảng cách.
Cũng trả lời, "Sẽ bang bang nhảy."
"Thứ gì sẽ bang bang nhảy?" Thời điểm hỏi cái câu này, tim Địch Quân Thịnh cũng bang bang nhảy.
Còn tốt, anh lúc này trên tay không mang theo thiết bị cảnh báo, nếu là đeo, hiện tại liền vang lên.
"Nơi này."
Giản Nhất Lăng tay đặt ở vị trí ngực của mình.
Là tim, sẽ bang bang nhảy.
Địch Quân Thịnh đột nhiên thấp thấp mà nở nụ cười.
Tâm tình phá lệ tốt đẹp.
"Anh cười cái gì?" Giản Nhất Lăng hỏi, tò mò.
"Anh cao hứng." Địch Quân Thịnh trên mặt ý cười đã lại rõ ràng.
"Cao hứng cái gì?"
"Không có gì."
Tạm dừng trong chốc lát, Địch Quân Thịnh kêu Giản Nhất Lăng tên, "Nhất Lăng."
"Ân?"
Địch Quân Thịnh cúi đầu, ở trên trán Giản Nhất Lăng rơi xuống một nụ hôn.
"Nóng." Giản Nhất Lăng lấy tay vuốt chỗ cái trán bị Địch Quân Thịnh hôn qua.
Địch Quân Thịnh nhìn động tác của cô nhỏ giọng cười.
Cô cũng không biết động tác nhỏ này của cô dừng ở trong mắt anh là có bao nhiêu đáng yêu.
"Nhất Lăng." Địch Quân Thịnh nhẹ nhàng gọi tên Giản Nhất Lăng, cũng không biết gọi tới làm cái gì.
"Ân."
"Em cũng kêu anh một tiếng."
"Địch Quân Thịnh."
"Không cần mang theo họ."
Không mang theo họ, kêu Quân Thịnh sao?
Giản Nhất Lăng hơi hơi hé miệng, không thể kêu ra tới.
"Hoặc là có thể cùng ông nội anh và nhị thúc giống nhau, kêu anh là A Thịnh."
A Thịnh..
Giống như càng thêm nói không ra lời.
"Kêu một tiếng được không? Liền một tiếng." Địch Quân Thịnh dụ dỗ nói.
Giản Nhất Lăng có chút khó xử, nhưng vẫn là nói thử.
"A.. A Thịnh.."
Giản Nhất Lăng giương cái miệng nhỏ, sau một lúc lâu ấp ủ tốt, mới phát ra một tiếng nói yếu ớt như muỗi kêu "A Thịnh".
Thời điểm nói chuyện, đôi mắt Giản Nhất Lăng cũng chưa dám nhìn thẳng Địch Quân Thịnh.
Giọng nói nhỏ nhẹ ngọt ngào, làm xương Địch Quân Thịnh cũng muốn vỡ ra.
"Nhất Lăng." Địch Quân Thịnh lại lần nữa nhẹ giọng gọi Giản Nhất Lăng.
"Ân?"
"Cùng anh đính hôn đi."
Bọn họ hai người đều là dị loại, cho nên tình yêu của bọn họ, cũng không cần tuân theo tốc độ của thế tục.
Trước đem đính hôn định rồi, lại từ từ nói chuyện.
"Ân?" Giản Nhất Lăng một đôi mắt ngóng nhìn Địch Quân Thịnh.
"Em không phải muốn anh đối với em phụ trách sao? Anh đây liền phụ trách đến cùng. Chúng ta đã ở chung, đính hôn nói càng tốt một ít, như vậy danh chính ngôn thuận một chút."
Giản Nhất Lăng suy tư một lát, sau đó gật đầu.
"Được."
Địch Quân Thịnh nhìn Giản Nhất Lăng, anh biết có một số việc cô còn không phải thực hiểu.
Nhưng ít ra, cô để ý anh.
Chỉ có như vậy, như vậy là đủ rồi.
Anh đã không có lý do gì buông tay cô ra.
Lại đê tiện một chút, đem cô đặt dưới đôi cánh của anh.
###
"Con, nói, lại, một, lần, nữa!"
Địch lão gia tử hoài nghi chính mình lớn tuổi, lỗ tai xuất hiện vấn đề.
Ông thế nhưng nghe được cháu trai ông nói cho ông biết, nó muốn đính hôn!
"Con nói con muốn cùng Nhất Lăng đính hôn, cần gia trưởng ra mặt, ông có thời gian hay không."
"Có thời gian có thời gian có thời gian, ta mỗi ngày đều rãnh rỗi, ta hiện tại liền có thời gian! Khi nào đi? Hiện tại sao? Lập tức sao? Lễ vật mang cái gì? Mấy công ty cho bọn họ có đủ hay không?"
"Chỉ cần ông đi là được rồi!"
"Được được được, kia khi nào a?"
"Ngày mai."
"Được được được, ta hiện tại liền đi chuẩn bị!"
Địch lão gia tử vạn phần kích động.
Bọn họ Địch gia rốt cuộc đã sắp có tân chủ mẫu!
Ông rốt cuộc đã sắp có cháu dâu!
Rất cao hứng!
Ông cần thiết làm chút chuyện gì để chúc mừng chuyện này.
Lễ vật cần thiết mang, chạy nhanh làm thuộc hạ người đi chuẩn bị!
Chuẩn bị đại lượng!