Nhận thức Vân lão là bởi vì cô là sinh viên y khoa của đại học Kinh Thành.
Nhận thức Lương lão bởi vì Giản gia cùng Lương lão ở thành phố Hằng Viễn có kết duyên.
Nhưng ở cái địa phương này, cũng không phải là một địa phương tùy tiện nào.
Thái Thấm Nguyệt trực tiếp mở miệng hỏi Giản Nhất Lăng, "Tiểu Lăng, con có phải đang che giấu cái gì hay không?"
Thái Thấm Nguyệt hoài nghi Giản Nhất Lăng cùng Thái Ngưng Hiên có quan hệ, nhưng mà Giản Nhất Lăng gạt không nói cho bọn họ biết.
"Không có." Giản Nhất Lăng phủ nhận.
"Con không cần lừa gạt, đối với cậu mợ còn có điều gì cần giấu giếm sao?"
"Không có." Giản Nhất Lăng lặp lại.
Thái Thấm Nguyệt tiếp tục nói, "Tiểu Lăng, con nhưng đừng có gạt mợ, nếu con nhận thức người của Thái Ngưng Hiên, đó là chuyện tốt, không cần thiết lừa gạt, con cũng không cần sợ cậu của con về sau bởi vì con có quan hệ với người của Thái Ngưng Hiên mà lôi kéo làm quen, cậu của con không phải là người như vậy."
Ôn Noãn có chút bực bội, "Chị dâu, Tiểu Lăng đã nói con bé không biết, chị nếu không tin Tiểu Lăng, chị còn hỏi con bé làm cái gì?"
Thái Thấm Nguyệt giải thích, "Chị đây không phải là lo lắng Tiểu Lăng có điều cố kỵ ngượng ngùng cùng chúng ta giải thích sao? A Noãn cô cũng thấy chuyện hôm nay rồi, nếu nói Tiểu Lăng cùng người nơi này không có quan hệ gì, cô tin sao?"
"Vậy cũng không đại biểu Tiểu Lăng biết." Ôn Noãn trả lời, "Tiểu Lăng nói con bé không biết, chính là con bé không biết."
Đã từng, bà không có lựa chọn tin tưởng con gái, trả giá đại giới là mất đi toàn bộ sự tín nhiệm của con gái.
Hiện giờ Ôn Noãn sẽ không tái phạm sai lầm như vậy.
Ôn Trình lúc này đã hoàn toàn phục hồi tinh thần lại, ông răn dạy Thái Thấm Nguyệt, "Bà còn chưa đủ sao? Vừa mới xảy ra chuyện lớn như vậy đều là do bà nháo ra tới! Hiện tại bà còn không biết xấu hổ chất vấn Tiểu Lăng! Nếu không phải nhờ Tiểu Lăng, chúng ta hiện tại đều đã bị đuổi ra ngoài rồi!"
Ôn Trình trong thanh âm chứa đầy sự tức giận cùng bất mãn của ông.
Thái Thấm Nguyệt bị Ôn Trình răn dạy, trong lòng tràn đầy ủy khuất, "Ông cho rằng tôi vừa mới rồi không tự trách mình sao? Ông cho rằng tôi muốn như vậy sao? Tôi vừa mới rồi không có cùng người ta xin lỗi sao? Tôi phạm sai lầm, nhưng tôi là vô tâm! Tôi vừa rồi cũng liền nói câu xin lỗi đó thôi, tôi như thế nào biết mới nói hai câu hậu quả sẽ nghiêm trọng như vậy?"
Ôn Nhược cũng vội nói, "Ba, chuyện này con cũng có sai, là con không tốt, là con trước đã nhìn lầm, ba muốn mắng liền mắng con đi, không cần mắng mẹ, mẹ đã rất khổ sở cũng thực tự trách."
Ôn Nhược đôi mắt hồng hồng, nước mắt ở hốc mắt đảo quanh.
Nhìn con gái hồng hốc mắt khuôn mặt tràn đầy tự trách, Ôn Trình liền tính có đại hỏa khí cũng liền tiêu.
Ngẫm lại vợ mình, kỳ thật cũng không có sai lầm gì lớn, nhưng mà không phóng khoáng, biết 500 vạn mua cái đồ giả trong lòng khổ sở không nhịn xuống.
Bà ấy xác thật tính tình chỉ là có chút náo loạn, cũng là bởi vì bà ấy trước đó không biết quy củ nơi này.
Mà vừa rồi thời điểm mua quạt xếp ông cũng đã gật đầu, hiện tại nếu là đem trách nhiệm toàn bộ đẩy cho vợ mình, có điểm không thể nào nói nổi.
Ôn Trình thở dài một tiếng, "Được rồi, ba không trách mẹ con, bất quá hai người phải cảm ơn Tiểu Lăng, mặc kệ Tiểu Lăng biết rõ hay không, hiện tại chúng ta đều là mượn ánh sáng của Tiểu Lăng."
Thái Thấm Nguyệt nhìn về phía Giản Nhất Lăng cùng Ôn Noãn, trong lòng mạc danh cảm thấy nghẹt thở.
Nhưng bởi vì hôm nay phạm sai lầm, chỉ có thể làm theo ý của chồng mình.
"Tiểu Lăng, mợ hôm nay thật sự cảm ơn con, phần ân tình này mợ nhớ kỹ trong lòng."
Ôn Nhược cũng đi theo nói lời cảm ơn, "Cảm ơn em họ, hôm nay thật sự đã giúp đại ân."
Giản Nhất Lăng không trả lời, bởi vì cô cũng không rõ ràng lắm rốt cuộc chuyện này cùng cô có quan hệ hay không.