Cuộc đấu giá bắt đầu, một kiện sứ Thanh Hoa này cơ hồ không có người ra giá.
Người ra giá đều chỉ một ngàn, còn không đến hai ngàn.
Người ra cái giá này rõ ràng biết đây là đồ giả.
Cuối cùng bình hoa này lấy giá một ngàn tám thành giao, cùng Giản Nhất Lăng nói hai ngàn trên cơ bản không có chênh lệch.
Khi Thái Thấm Nguyệt nhìn thấy giá cả thành giao cuối cùng này, thật giống như là đang châm chọc quan điểm phía trước của bà.
Giản Nhất Lăng không có nghĩ nhiều như vậy.
Cô chỉ là đơn thuần thông qua góc độ khoa học mà đối với mấy thứ này tiến hành phán đoán.
Tỷ như tranh chữ vẽ bằng chất liệu gì, loại giấy gì, nếu chất liệu giấy này xuất hiện sau thời đại mà tác phẩm xuất hiện thì đó chính là đồ giả không thể nghi ngờ.
Mà cái bình hoa sứ Thanh Hoa kia đã mắc lỗi rõ ràng, con dấu trên bình là sai rồi.
Cho nên không cần đi xuống phía dưới xem vẫn có thể phán đoán ra độ thật giả của đồ vật.
Kế tiếp món hàng đấu giá thứ hai ra tới.
Là một bức họa.
"Em gái, em cảm thấy bức họa này thế nào?" Ôn Trình như cũ hỏi trước Ôn Noãn.
"Cái này yêu cầu nhìn kỹ mới được." Ôn Noãn trả lời.
Cái này không thể trực tiếp thông qua phán đoán từ xa, yêu cầu phải đến gần để quan sát.
"Vậy đi, chúng ta cùng nhau đi xuống cẩn thận nhìn xem."
Ý tưởng của Ôn Trình cùng Ôn Noãn giống nhau.
Vì thế Ôn Trình ý bảo một nữ phục vụ mặc sườn xám ở ghế lô dẫn bọn họ đi xuống để quan sát.
Ôn Trình còn muốn kêu cả Giản Nhất Lăng, nhưng Giản Nhất Lăng lắc đầu uyển chuyển từ chối.
Sau khi Giản Nhất Lăng từ chối, Ôn Trình cũng không hỏi con gái Ôn Nhược liền trực tiếp cùng Ôn Noãn đi xuống lầu.
Ôn Nhược sắc mặt trắng bệch.
Ôn Trình không mang Ôn Nhược theo là bởi vì biết Ôn Nhược ở phương diện giám định đồ cổ không có thiên phú.
Ôn Nhược xác thật am hiểu tranh chữ, tự mình vẽ tranh cùng thư pháp đều học được không tồi, nhưng ở phương diện giám định đồ cổ lại thiếu một chút thiên phú.
Ôn Trình không muốn khó xử con gái, càng thêm không muốn làm con gái xấu mặt, cho nên không mang theo cô.
Nhưng Ôn Nhược không phải nghĩ như vậy, ở phương diện giám định tranh chữ, cha cô hỏi qua Giản Nhất Lăng lại không có hỏi qua cô, chuyện này thực sự tổn thương tới lòng tự trọng của cô.
Sau khi trở về Ôn Trình cùng Ôn Noãn đều nói về bức tranh chữ vừa rồi, Thái Thấm Nguyệt cùng Ôn Nhược không thể nói vào lời nào.
Cuối cùng bức tranh chữ này, Ôn Trình không có tham dự đấu giá bởi vì xuất phát từ vấn đề bảo hiểm.
Bán đấu giá tiếp tục.
Chờ đến thời điểm có một cái quạt xếp được bán đấu giá, Thái Thấm Nguyệt ngồi không yên.
Thái Thấm Nguyệt hỏi con gái, "Nhược Nhược, con cảm thấy cây quạt này thế nào?"
Ôn Nhược đánh giá, "Con cảm thấy nó rất được, mặc kệ là tranh họa hay là chữ viết, hay là khung quạt, đều không thấy điểm xấu."
"Con cảm thấy là chính phẩm sao?"
"Con cảm thấy vậy."
"Ý nghĩ của con giống mẹ." Thái Thấm Nguyệt cũng cảm thấy cây quạt này tốt, bà muốn lấy được cái quạt xếp này.
"A Trình, quạt xếp này tôi muốn, ông có thể giúp tôi lấy được nó không?"
Ôn Trình nhíu mày, "Quạt xếp này.. Khả năng có chút vấn đề."
Ôn Noãn quay đầu khuyên bảo, "Chị dâu, quạt xếp này, bức họa trên mặt cùng với chữ viết tựa hồ đều có chút vấn đề."
Ôn Noãn cũng không dám nói được quá tuyệt đối.
Cái này người lợi hại thạo nghề cũng có thời điểm nhìn lầm.
Ôn Noãn cũng chỉ có thể nói đại khái.
Nếu không tại sao có thể nói mua bán ở đây xem như là đánh cuộc?
Thái Thấm Nguyệt lúc này nghe không vào lời nói của Ôn Noãn, bà hiện tại có chút giận dỗi.
"A Noãn nếu cảm thấy có vấn đề, không ngại chúng ta cùng nhau đi xuống nhìn xem, nếu cô thật có thể nhìn ra tới vấn đề, tôi đây liền không mua."
Lời nói này của Thái Thấm Nguyệt thể hiện trong lòng bà cũng đã nhận định muốn mua.
Ôn Noãn vì tránh cho Thái Thấm Nguyệt bị lừa, liền đi theo bọn họ cùng nhau đi xuống lầu một cẩn thận mà phân biệt một phen.