Giữa những nghi ngờ ở trên mạng.
Chiến đội Thịnh khí lăng nhân xác định báo danh tham dự cuộc thi đấu [Trùng tộc xâm lấn] lần thứ tư.
Vì để chứng thực Vu Hi đã phát một tin nhắn trên Weibo.
[Chúng tôi đã trở lại.]
Tin tức vừa ra, quả nhiên giới thể thao điện tử như bị nổ tung.
[Thịnh khí lăng nhân đã trở lại, thanh xuân của tôi đã trở lại!]
[A a a, cảm giác chiến đội trong nước lại có hy vọng bắt được giải quán quân!]
[Nhưng không nhất định, trình độ năm đó của bọn họ không nhất định có thể cùng so sánh với các chiến đội chuyện nghiệp hiện tại, vật đổi sao dời. Nhưng mà tôi vẫn thực chờ mong biểu hiện của bọn họ ở mùa giải này.]
[Nếu so với mấy chiến đội trong nước hiện nay còn muốn tốt hơn, nhiều lần thi đấu như vậy, liền vị trí thứ ba cũng chưa từng đứng vào.]
[Thật sự siêu cấp mong chờ, mong chờ chiến đội trong nước tiến vào trận chung kết!]
Một câu đã chọc các fan của chiến đội nước ngoài không thoải mái.
[Chỉ là một chiến đội ba năm trước đây cầm giải á quân, mà cũng khoe khoang đến bây giờ sao? ]
[Lúc trước đội đó lục đục không nhớ sao? Sắp đến thời điểm thi đấu mà hai người trong chiến đội không tham gia, phải tìm hai người khác thay thế, thi đấu thua đến thảm, lúc ấy nhiều người xem còn náo loạn đòi trả vé, vậy mà mới đó đã quên mất sao? ]
[Này còn không nói, liền xem lại chính mình, ba năm qua trò chơi này đều đã thay đổi, chiến đội đã từng lấy qua quán quân cũng không dám nói năm nay tiếp tục có thể lấy quán quân, bọn họ thì có cái tư cách gì? ]
Các fan ở trên mạng ồn ào tranh cãi.
Phản ứng của bốn thành viên lại rất bình tĩnh.
###
Công ty khoa học kỹ thuật Hoàn Du có chi nhánh ở kinh thành.
Giản Duẫn Thừa ngồi ở trong văn phòng, nhìn thấy chiến đội Thịnh khí lăng nhân báo danh, khóe miệng khó có được lộ ra nụ cười.
"Thừa thiếu, cậu có thể đừng cười được không? Cậu cười rộ lên như vậy, tôi cảm giác thực khiếp người.."
Trên sô pha trong văn phòng của Giản Duẫn Thừa, Hoắc Ngọc đang nằm.
"Cậu thực rãnh rỗi?"
"Không, không, tôi không rãnh." Hoắc Ngọc thừa nhận chính mình vừa rồi miệng tiện.
Sau đó lấy ra di động, nhìn thoáng qua tin tức gần nhất bị đẩy lên trên màn hình.
Hóa ra là Giản Nhất Lăng báo danh tham gia thi đấu "Trùng tộc xâm lấn" lần thứ tư.
"Chỉ là chuyện như vậy thôi cũng đáng làm cho cậu cao hứng? Thừa thiếu cậu hiện tại cũng quá sa đọa, dỗ dành em gái không được, chỉ có thể dựa vào trò chơi hấp dẫn lực chú ý của em ấy."
"Cậu gần đây công việc không nhiều sao."
"Không có không có." Hoắc Ngọc vội vàng phủ nhận, "Ai nói công việc không nhiều? Công việc của tôi là siêu cấp nhiều!"
Hoắc Ngọc một bên thừa nhận chính mình miệng tiện, một bên lại tiếp tục miệng tiện.
Thấy Giản Duẫn Thừa không thật sự cùng mình tính sổ, Hoắc Ngọc lại hì hì cười nói, "Tiểu Lăng Lăng năm đó rất tàn nhẫn nha, nếu cùng đồng đội em ấy, nói không chừng lúc này đây là chiến đội trong nước có cơ hội thắng lớn nhất."
Tuy rằng Giản Duẫn Thừa là tổng tài của Hoàn Du, nhưng anh không có quyền can thiệp vào thứ tự thi đấu.
Hoàn Du không phải của một mình anh.
Trùng tộc xâm lấn càng không phải là của riêng anh.
Vinh quang của trò chơi là thuộc về người chơi, cùng với anh một tổng tài công ty là không có quan hệ.
Hoắc Ngọc chính mình cũng là fan trung thành của trò chơi, những trận thi đấu mấy năm trước đều trơ mắt mà nhìn chiến đội trong nước bị chiến đội nước ngoài nghiền áp, trừ bỏ tiếc hận buồn bực cũng không có biện pháp khác.
"Con bé có thể." Giản Duẫn Thừa ngữ khí chắc chắn mà nói.
Hoắc Ngọc nói, "Thừa thiếu, khi nào làm Tiểu Lăng Lăng kêu tôi một tiếng Ngọc ca ca a?"
"Cậu đừng nghĩ."
"Vì cái gì?"
"Cậu có thể đi làm việc."
"Không phải, tôi.."
"Đêm nay tăng ca."
"Uy.."
Hoắc Ngọc bị đuổi ra khỏi văn phòng, còn bị bắt tăng ca.