Giản Nhất Lăng đứng tại chỗ, không có ý muốn rời khỏi.
Cái này làm cho các nhân viên an ninh sắc mặt cũng trầm xuống theo.
Cô không phối hợp như vậy, bọn họ cũng rất khó làm.
"Cái cô nữ sinh này như thế nào lại là cái dạng này?"
Bảo tiêu trong giọng nói lộ ra sự chán ghét.
Cái loại vô cớ ghét bỏ này gây cho bọn họ thêm phiền toái, gia tăng lượng công việc phải làm.
Mỗi lần gặp được những người nháo sự này, bọn họ đều cảm thấy rất đau đầu.
Ryan nhìn trong chốc lát, cảm thấy không có ý tứ gì, tính toán mang theo Mạc Thi Vận rời đi.
"Chúng ta mặc kệ cô ấy đi, để bảo an xử lý."
Mạc Thi Vận lại không muốn đi, cô ta muốn tiếp tục nhìn xem, "Em còn muốn nhìn một chút."
Ryan thực tôn trọng Mạc Thi Vận, cô ta nói muốn xem, Ryan liền vô điều kiện mà cùng cô ta lưu lại.
Tuy rằng anh ta cũng không biết chuyện này có cái gì đẹp để xem.
Còn không phải là một nữ sinh kỳ lạ sao, không biết trời cao đất dày, một hai phải gặp tổng tài của bọn họ?
Ryan thuận tiện hỏi tiếp tân một chút, "Hôm nay tổng tài có hẹn người nào sao?"
"Có hẹn Phó tiến sĩ." Tiếp tân trả lời.
Phó tiến sĩ?
"Người này tôi biết, là phía đối tác của Công ty thiết bị y tế Húc Minh, đồng thời cũng là một vị bác sĩ rất lợi hại."
Ryan nghe qua danh hào Phó tiến sĩ này, là nghe tổng tài của bọn họ nói qua.
"Đúng vậy, cho nên vị tiểu thư này nói cô ấy có hẹn trước, khẳng định là nói bậy." Cô gái tiếp tân giải thích.
Ryan gật gật đầu.
Ryan quay đầu nói với Mạc Thi Vận, "Em nghe nói qua vị Phó tiến sĩ kia sao?"
"Nghe nói qua Công ty thiết bị y tế Húc Minh, là một công ty sản xuất thiết bị y tế lâu đời. Nhưng lúc trước đang lâm vào tình trạng kinh doanh khó khăn, giống như khoảng hai năm trước, đẩy ra sản phẩm mới mới chuyển biến tốt hơn trong kinh doanh." Mạc Thi Vận vẫn là có nghe nói qua một chút.
Trong đó cho cô ta ấn tượng sâu nhất vẫn là một lần bệnh viện Lạc Hải Sâm thông báo tuyển dụng chính là mượn văn phòng trong tòa nhà của Công ty thiết bị y tế Húc Minh.
"Phó tiến sĩ là một đối tác của công ty đó, cũng nhờ cống hiến của Phó tiến sĩ, công ty đó mới nghiên cứu chế tạo ra sản phẩm mới, xoay chuyển cục diện." Ryan giải thích với Mạc Thi Vận.
"Hóa ra là như thế này, vậy vị Phó tiến sĩ này thật sự rất lợi hại." Mạc Thi Vận đánh giá.
Sau đó lại nhìn thoáng qua Giản Nhất Lăng.
Cô ta biết Giản Nhất Lăng hiện tại là học sinh khoa y ở đại học Kinh Thành, đại học khoa chính quy.
Cho nên cô không phải họ Phó, cũng không phải tiến sĩ, càng thêm không có khả năng là người trong miệng Ryan miêu tả người có thể làm một công ty thiết bị y tế đang xuống dốc có thể xoay chuyển càn khôn.
Mạc Thi Vận cười nhạo một tiếng, tiếp tục nhìn Giản Nhất Lăng làm trò hay.
Cô ta thừa nhận cô ta là cố ý muốn nhìn bộ dáng xấu hổ của Giản Nhất Lăng.
Có lẽ hiện tại cô ta đối với Giản Nhất Lăng làm không được cái gì.
Nhưng mà hận ý của cô ta đối với cô là thứ làm cô ta không thể không tiếp tục lưu lại nơi này.
Sau sự tình lần trước, cô ta trực tiếp mất đi khả năng tiếp tục với Tần Xuyên..
Có lẽ anh ấy còn sẽ chán ghét cô ta.
Cô ta hối hận hành động ngày đó, nhưng cô ta càng hận Giản Nhất Lăng người này hơn.
Cô ta ngày đó không có lý trí, cô ta căm ghét Giản Nhất Lăng, cô ta bị phần hận ý này làm cho đầu óc bị choáng váng.
Đúng lúc này, một nữ nhân khoảng 30 tuổi vội vội vàng vàng mà từ bên trong thang máy chuyên dụng của tổng tài đi ra, bước nhanh tới quầy tiếp tân.
"Tổng tài."
"Tổng tài."
Khi nữ nhân đi ngang qua, bảo an cùng các công nhân khác sôi nổi khom lưng cúi chào.
Người phụ nữ trung niên hoàn toàn không để ý tới, trong mắt chỉ có người nào đó ở quầy tiếp tân.
"Đại khả ái của tôi! Làm em đợi lâu!"
Nữ nhân vừa tới liền mở hai tay ra, muốn ôm Giản Nhất Lăng.
Giản Nhất Lăng lui về phía sau một bước, kéo ra một khoảng cách với nữ nhân này, tránh thoát một cái ôm.