Ôn Nhược nghe được Địch Quân Thịnh nói, trong lòng vừa kinh ngạc lại khó chịu.
Cô rũ đầu, không để cho Địch Quân Thịnh nhìn thấy được biểu tình của mình.
Địch Quân Thịnh đối với Giản Nhất Lăng là nghiêm túc sao?
Thật là như vậy sao?
Cái ý tưởng này quanh quẩn ở trong lòng Ôn Nhược, làm thế nào cũng không thể đánh tan đi.
Sau khi Ôn Trình suy tư thật lâu, "Địch thiếu gia, liền tính là tự do yêu đương, thì cậu hiện tại cùng Tiểu Lăng khoảng cách cũng quá gần gũi đi."
Vừa mới nãy Địch Quân Thịnh trực tiếp để Giản Nhất Lăng đi vào phòng nghỉ của cậu ta.
Cảm giác kia quá nguy hiểm.
Tuổi tác của Tiểu Lăng, chỉ có thể cầm tay nhau còn được.
Như thế nào còn có thể ở chung một phòng đây?
Người trẻ tuổi thực dễ dàng xúc động, này trai đơn gái chiếc ở chung một phòng.
Tiểu Lăng thực dễ dàng có hại!
Kia tuyệt đối không được, cháu gái của ông còn nhỏ!
Liền tính Địch Quân Thịnh hiện tại là nghiêm túc, như thế nào có thể bảo đảm cậu ta về sau vẫn nghiêm túc đây?
Hiện tại người trẻ tuổi yêu đương hôm nay tốt ngày mai liền chia tay.
Địch Quân Thịnh bên người lại có nhiều dụ hoặc như vậy..
"Gần gũi quá sao?" Địch Quân Thịnh nhướng mày.
"Đúng vậy.." Ôn Trình giải thích nói, "Các người không thể quá gần gũi, cái kiểu này.. không tốt lắm."
Ôn Trình nói chuyện không phải thực đủ tự tin.
Ông cũng không phải không biết sinh viên yêu đương mới là bình thường.
Nhưng chuyện này phát sinh ở trên người cháu gái của mình, ông liền bắt đầu cảm thấy không đúng.
Ôn Trình còn không biết Giản Nhất Lăng cùng Địch Quân Thịnh là đang ở cùng nhau.
Nếu là biết, phỏng chừng liền không phải chỉ có cái phản ứng này.
Địch Quân Thịnh cười một chút, không hề cùng Ôn Trình giải thích.
Địch Quân Thịnh cuối cùng nói với Ôn Trình cùng Ôn Nhược, "Nếu về sau lại để tôi biết các người ở trước mặt cô ấy nói hươu nói vượn, vậy đừng trách tôi không khách khí."
Đã nói chuyện nhẹ nhàng rồi.
Nếu còn tái phạm, vậy thì không có gì phải khách khí.
Ôn Trình biết Địch Quân Thịnh nói không khách khí rốt cuộc có thể có bao nhiêu không khách khí.
Kia tuyệt đối là Ôn gia bọn họ không nhận nổi.
Ôn Trình tiến thoái lưỡng nan, ông không thể cùng Địch Quân Thịnh làm địch nhân, nhưng lại lo lắng cho cháu gái của mình chịu thương tổn.
Cân nhắc trái phải nửa ngày, vẫn là không có kết quả.
Sau đó người của Địch Quân Thịnh liền mời bọn họ rời đi.
Địch Quân Thịnh không cần nghe Ôn Trình trả lời.
Cùng Ôn Trình nói xong, Địch Quân Thịnh vào phòng nghỉ.
Giản Nhất Lăng thế nhưng đã ngã vào trên giường ngủ rồi.
Bàn tay còn đặt trên máy tính.
Địch Quân Thịnh bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu.
Thỏ con gần đây lại còn đang luyện công.
Buổi tối khuya cũng không chịu ngủ, bận bận rộn rộn, lăn lộn chính mình.
Anh nói cô cũng không nghe, anh muốn giúp cô cô cũng không chịu nói.
Chuyện gì cũng đều tự mình một người làm.
Liền như vậy không tin trên thế giới này có người khác có thể bảo hộ cô, có thể vì cô chia sẻ sao?
Địch Quân Thịnh không dám chạm vào Giản Nhất Lăng, sợ vừa chạm vào cô cô liền tỉnh, khó có khi ngủ được, để cho cô ngủ nhiều trong chốc lát.
Từ trong ngăn tủ bên cạnh lấy ra một cái chăn mỏng đắp ở trên người cô.
Sau đó tay chân nhẹ nhàng mà lấy một cái ghế dựa ngồi ở bên mép giường, an tĩnh mà bồi cô.
Giản Nhất Lăng ngủ thật lâu, sau khi tỉnh lại mắt mở ra, ánh mắt đầu tiên nhìn thấy chính là Địch Quân Thịnh ngồi trước mặt.
Bốn mắt giao nhau, Giản Nhất Lăng chớp chớp đôi mắt.
Mới vừa ngủ dậy, bộ dáng ngây thơ mờ mịt, mơ mơ màng màng, nhìn có chút ngốc, là bộ dáng làm người ta rất muốn khi dễ.
Địch Quân Thịnh cười vươn tay, nhéo cái mũi Giản Nhất Lăng một chút.
"Đói bụng sao?"
Giản Nhất Lăng một giấc này ngủ quên.
Hiện tại đã trễ một chút, vốn dĩ nên ăn cơm nước xong.
"Ân."
"Muốn ăn cái gì."
Địch Quân Thịnh đã ở trong lúc Giản Nhất Lăng ngủ, cho người ở bên ngoài mua thức ăn trở lại.
Nói xong, Địch Quân Thịnh đem Giản Nhất Lăng ôm lên.