Màn hình thiết bị điện tử biểu hiện tim Địch Quân Thịnh đập với tốc độ vượt qua 90.
Tim đập đột nhiên tăng nhanh, chuông cảnh báo tự nhiên liền vang lên.
Vệ sĩ Địch Quân Thịnh đều nhanh chóng vây quanh lại đây.
Giống như lâm vào đại địch mà vây quanh Địch Quân Thịnh.
Mọi người còn lại đều bị tình cảnh này dọa cho sợ.
Bọn họ nhận thức Địch Quân Thịnh thật nhiều năm, nhưng vẫn là lần đầu tiên thấy được trái tim Địch Quân Thịnh xảy ra vấn đề.
Bọn họ đã không ít lần hoài nghi thân thể Thịnh gia không tốt chỉ là lời nói đùa.
Bởi vì bọn họ từ trước đến nay đều không có chính mắt thấy qua.
Ngược lại, bọn họ cảm thấy trái tim của Thịnh gia cảm giác so với người bình thường còn cường đại hơn mới đúng, bằng không như thế nào chuyện mà bọn họ đều cảm thấy hãi hùng khiếp vía, Thịnh gia cái cảm giác gì cũng đều không có.
Chẳng qua vài giây thời gian, trước mặt liền đứng một đống người.
Địch Quân Thịnh ôm Giản Nhất Lăng tay đã buông ra.
Lạnh lùng mà liếc mấy người vệ sĩ vây lại đây một cái, "Lăn."
"Thiếu gia.."
"Lăn."
Địch Quân Thịnh nói xong trực tiếp lấy đồng hồ điện tử trên cổ tay tháo xuống.
Lúc này di động của Địch Quân Thịnh cũng vang lên, là Địch lão gia tử gọi.
Địch Quân Thịnh không muốn tiếp.
Một lát sau, di động của Địch Quân Thịnh không vang, mà di động của Giản Nhất Lăng lại vang lên.
Giản Nhất Lăng tiếp điện thoại.
"Ai, Tiểu Lăng a, A Thịnh nó làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"
"Anh ấy không có việc gì, không có gì ngoài ý muốn, trạng thái thân thể rất tốt, an tâm." Giản Nhất Lăng phụ trách hội báo cho Địch lão gia về tình huống thân thể của Địch Quân Thịnh.
Trong điện thoại Địch lão gia tử tức khắc nới lỏng lo lắng, "Không có việc gì liền tốt, không có việc gì liền tốt."
Địch Quân Thịnh lấy điện thoại trên tay Giản Nhất Lăng, "Đừng hỏi nữa, con hiện tại người thực tốt."
"Thực tốt sao con không tiếp điện thoại của ta?" Địch lão gia tử thanh âm chuyển biến đến âm lượng 180.
"Không có chuyện gì tiếp điện thoại làm chi."
"Không có chuyện gì mới phải tiếp điện thoại! Có việc con còn tiếp điện thoại như thế nào?"
"Tóm lại là con không có việc gì, ông có thể an tâm."
"Vậy vừa mới rồi thiết bị cảnh báo vang lên là như thế nào? Thân thể con thật sự không có gì vấn đề chứ?"
"Có vấn đề hiện tại con còn cùng ông nói chuyện sao?"
"Khụ khụ. Con hiện tại cùng Tiểu Lăng Lăng ở nơi nào a?"
Địch Quân Thịnh cầm điện thoại, cẩn thận mà nhìn Giản Nhất Lăng liếc mắt một cái.
"Ở bãi đua xe."
"Đi bãi đua xe cái gì, trời đã tối rồi, liền không thể hảo hảo mà ở nhà được sao? Tiểu Lăng Lăng vừa thấy liền biết là đứa nhỏ không thích ầm ĩ ồn ào, con còn mang theo con bé đi đến chỗ nguy hiểm như vậy làm cái gì?"
"Không có chuyện gì con trước tắt máy."
Địch Quân Thịnh không cho Địch lão gia tử tiếp tục cơ hội lải nhải, trực tiếp cắt đứt điện thoại.
Người còn lại đều sững sờ.
Cho nên vừa rồi cảnh báo của Thịnh gia rốt cuộc là vì cái gì mà kích phát?
Là bởi vì vừa mới đua xe?
Hay là bởi vì.. cô gái kia..
###
Vốn đang có thể lại chạy thêm vài vòng, bởi vì đột nhiên cảnh báo ngoài ý muốn, Địch Quân Thịnh không muốn chơi tiếp, vì thế mọi người trước tiên kết thúc cuộc đua, chuyển vào chơi giải trí trong nhà.
Mọi người tới một khu nghỉ ngơi.
Hàn Mông Dự đề nghị đánh bida hai người.
Không hề nghi ngờ, Địch Quân Thịnh cùng Giản Nhất Lăng là một tổ.
Vừa vặn, có thể cân bằng tiêu chuẩn với mọi người.
Bằng không Địch Quân Thịnh một người liền đem cầu đánh xong, những người khác đều không có gì để chơi.
"Chơi qua sao?" Địch Quân Thịnh cầm cây cơ hỏi Giản Nhất Lăng.
Giản Nhất Lăng lắc đầu.
"Sẽ chơi sao?"
Giản Nhất Lăng lại lắc đầu.
Hình Vĩ nghĩ thầm, Thịnh gia hỏi vấn đề này không phải là lặp lại sao?
"Anh dạy cho em." Địch Quân Thịnh bắt đầu hướng dẫn Giản Nhất Lăng đánh bida.
Hướng dẫn một cô gái mới lần đầu đến phòng bida, cách cầm cơ như thế nào, đánh như thế nào..