Địch Quân Thịnh vội vàng đem tầm mắt của mình từ trên mặt đất dời đi.
Không thể lại nhìn.
Giản Nhất Lăng đem hai việc cô cảm thấy có nghi hoặc nói cho Địch Quân Thịnh.
Một chuyện là Giản Vũ Bác chuyển nhượng cổ phần mà anh ấy sở hữu cho mình mà cái gì cũng không cần để đổi lại.
Một chuyện là hôm nay gặp được hai mẹ con Ôn gia.
Chuyện trước là bởi vì lo lắng cho Giản Vũ Bác.
Chuyện sau là Giản Nhất Lăng muốn biết, khi đối mặt với loại vấn đề này, xử lý như thế nào mới có thể tốt đây.
Giản Nhất Lăng cũng ý thức được, khả năng xử lý của mình không tốt lắm.
"Cái vấn đề thứ hai, em xử lý không sai, đừng để ý đến bọn họ, nên làm như thế nào thì liền làm như vậy. Về sau mặc kệ gặp được chuyện gì, đối với người nào, em liền dựa theo ý tưởng trong lòng em mà đi làm, đừng cố ý đi đón ý nói hùa với bọn họ. Thực sự có chuyện gì, gia sẽ che chở cho em."
"Còn cái vấn đề thứ nhất, gia có thể giúp em đem người tìm ra, sau đó giáp mặt hỏi một chút hắn rốt cuộc muốn làm sao."
Đơn giản thô bạo.
Đích thức biện pháp giải quyết vấn đề quen thuộc.
"Không cần cưỡng bách anh ấy." Giản Nhất Lăng lắc lắc đầu, dưới đáy lòng cô có thanh âm nói cho cô biết, không thể cưỡng bách chuyện của Giản Vũ Bác.
Địch Quân Thịnh cười nói, "Vậy em không được buồn rầu nữa."
"Không buồn rầu." Cô chính là đang hỏi các vấn đề bình thường mà thôi.
Còn không có buồn rầu, bộ dáng ngốc ngốc làm cho người khác rất muốn khi dễ.
"Đúng rồi, trong tay em cầm là cái áo lông dành cho ai?" Địch Quân Thịnh chú ý cái áo lông kia thật lâu rồi.
Giản Nhất Lăng có thói quen là giữa thời gian lao động trí óc, sẽ tiến hành hoạt động ngón tay một chút, chuyện mà cô làm lúc này là đan áo lông.
Áo lông này Giản Nhất Lăng sau khi chuyển đến bên này mới bắt đầu đan.
Mắt thấy lập tức liền sắp hoàn thành.
"Cho Giản Vũ Bác." Giản Nhất Lăng trả lời.
Không phải câu trả lời như kỳ vọng.
"Không có phần cho gia sao?" Địch Quân Thịnh nhìn chăm chú Giản Nhất Lăng, ánh mắt sáng quắc, cất giấu tràn đầy mong đợi.
Biểu tình có chút hơi xấu hổ.
Rốt cuộc loại chuyện này nói thẳng ra tới, vạn nhất bị cái vật nhỏ vô tình này từ chối thì sẽ thực mất mặt hơn nữa làm tim có chút đau.
Địch Quân Thịnh không sợ ở trước mặt người khác mất mặt, nhưng mà ở trước mặt Giản Nhất Lăng, vẫn là không muốn.
"Anh không mặc áo len cổ lọ."
Giản Nhất Lăng thực nghiêm túc mà trả lời vấn đề này.
Cái trả lời này thật ra làm cho tâm tình của Địch Quân Thịnh thoải mái hơn.
Vật nhỏ còn nhớ rõ chính mình không có thói quen mặc áo len cổ lọ?
"Em đan cho anh, anh liền mặc." Địch Quân Thịnh câu môi, đôi mắt đều chứa ý cười, "Chỉ mặc áo em đan."
Giản Nhất Lăng nháy đôi mắt, nhìn Địch Quân Thịnh, ngây người trong chốc lát mới đáp ứng, "Vậy tiếp theo sẽ đan cho anh."
Còn phát ngốc, thật sự không biết khi cô ngốc lên, khiến cho người khác muốn.. thân cô ấy một cái.
"Được." Địch Quân Thịnh vui sướng mà đáp ứng xuống dưới.
"Anh muốn màu vàng hay là màu xanh lục?" Giản Nhất Lăng hỏi Địch Quân Thịnh muốn mặc áo len màu nào.
"Vì cái gì là hai cái màu sắc nay?" Địch Quân Thịnh nhíu mày.
"Anh thích."
"Anh không thích."
"Xe của anh."
"Đó là tùy tiện mua."
"Ân?" Cái giải thích này giống như không phải rất không có sức thuyết phục sao.
"Dù sao anh không thích hai cái màu sắc này, màu sắc cần bình thường một chút."
Địch Quân Thịnh mua xe, màu nào cũng có.
Màu xanh lục không có, cho nên lấy màu xanh lục.
Đổi thành màu vàng là bởi vì, có người có chiếc màu xanh lục, cho nên anh sửa lại.
Hiện tại cô lại hỏi anh có muốn màu xanh lục hay không?
Cô không biết rằng ai cũng đều có thể đưa cho anh màu xanh lục, duy độc nhất cô là không thể sao?