Ôn gia gặp một chút phiền toái.
Phiền toái này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.
Thái Thấm Nguyệt lúc lái xe đã đụng người ta, phải đưa vào bệnh viện.
Trách nhiệm là ở Thái Thấm Nguyệt, Thái Thấm Nguyệt muốn cùng đối phương giải quyết riêng, nhưng đối phương lại khăng khăng muốn kiện ra tòa.
Thái Thấm Nguyệt hỏi thăm mới biết được, người mình đâm phải có lai lịch không nhỏ.
Chuyện này liền không phải bồi thường bao nhiêu tiền, mà là đem người không nên đắc tội đã đắc tội rồi, Ôn gia đã chọc phải phiền toái không nhỏ.
Nếu có người ra mặt hỗ trợ điều tiết một chút, chuyện kia liền sẽ dễ làm hơn rất nhiều.
Nhưng vấn đề là người nào mới tốt.
Tốt nhất là một vị cùng đối phương có liên quan, về thân phận địa vị phải có sức thuyết phục.
Mà lúc này Thái Thấm Nguyệt nghĩ tới ngày đó ở trong buổi tiệc sinh nhật của Giản Nhất Lăng đã gặp mặt qua Lương Thước, Lương lão tiên sinh.
Nếu Lương lão tiên sinh tới làm cái người trung gian này, nhất định là rất thích hợp.
Vì thế Thái Thấm Nguyệt nói với chồng mình là Ôn Trình cái kiến nghị này, muốn Ôn Trình mở lời.
Nhưng mà Ôn Trình có chút kéo không ra được mặt mũi này, "Chờ một chút, tôi trước hết nghĩ biện pháp khác, nếu không được, tôi lại đi nhờ hai vợ chồng em gái bọn họ giúp đỡ."
Thấy chồng mình không chịu hỗ trợ, Thái Thấm Nguyệt liền muốn tự mình đi tìm Giản Nhất Lăng cùng Ôn Noãn.
Vì thế cùng Ôn Nhược nói về chuyện một chút, để Ôn Nhược chủ động đi hẹn Giản Nhất Lăng gặp mặt.
Ôn Nhược hẹn Giản Nhất Lăng gặp mặt ở một cuộc triển lãm hội họa.
Giản Nhất Lăng vì có việc bận nên từ chối.
Ôn Nhược đem chuyện Giản Nhất Lăng từ chối lời mời của cô nói với Thái Thấm Nguyệt.
Thái Thấm Nguyệt ngược lại cảm thấy là con gái mình đã mời không đúng, "Con mời con bé đi xem triển lãm hội họa làm cái gì? Con bé lại không hiểu mấy thứ kia."
Con gái bà cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tinh thông, cùng Giản Nhất Lăng liền không phải là một loại người.
"Con không bằng hẹn con bé đi dạo phố ăn cơm xem phim đi." Thái Thấm Nguyệt kiến nghị.
Vì thế Thái Thấm Nguyệt hẹn cô em chồng Ôn Noãn đi dạo phố, còn nói mang theo hai đứa con gái nhỏ đi cùng.
Ôn Noãn nghĩ mẹ chồng hiện tại bệnh tình cũng ổn định, mà chính mình cũng thật lâu không có cùng con gái đi dạo phố, hơn nữa bọn họ trước kia cũng không có đi tới kinh thành.
Vì thế liền đáp ứng xuống dưới.
Ôn Noãn buổi tối cùng Giản Nhất Lăng rất là cẩn thận mà nói đến chuyện này.
"Nếu, con không thuận tiện, cũng không sao, mẹ chờ lần sau cũng được."
Giản Nhất Lăng nhìn đôi mắt ướt át kia của Ôn Noãn, chung quy không thể ngoan tâm mà cự tuyệt.
Vì thế sáng sớm cuối tuần, Giản Nhất Lăng, Ôn Noãn, và hai mẹ con Ôn gia cùng nhau ra cửa đi dạo phố.
Nữ hài tử ở tuổi này, ra cửa gặp bạn bè, đi dạo phố là chuyện thực bình thường.
Chỉ là Giản Nhất Lăng chưa từng có làm qua chuyện như vậy.
Trong quá trình đi dạo phố, Ôn Noãn vừa thấy món gì đẹp đều muốn mua cho Giản Nhất Lăng.
Thái Thấm Nguyệt toàn bộ quá trình đều khen Giản Nhất Lăng.
Tới khi cùng nhau ngồi xuống ăn uống, Thái Thấm Nguyệt mới nói ra mục đích của mình.
"Tiểu Lăng à, mợ gần đây gặp một chút chuyện phiền toái, muốn nhờ con giúp mợ một chút."
Ôn Noãn nghe được lời này, nguyên bản trên mặt ý cười nhu hòa tức khắc tan hơn phân nửa.
Thái Thấm Nguyệt lại tiếp tục nói, "Kỳ thật chính là một việc rất nhỏ, mợ nhớ rõ trong sinh nhật của con có vị Lương lão tiên sinh đến chúc mừng con, chỉ cần nhờ ông ấy ra mặt, chuyện phiền toái mà mợ gặp phải kia thực mau liền có thể giải quyết dễ dàng."
Nghe Thái Thấm Nguyệt nói xong, Ôn Noãn trầm giọng nói, "Chị dâu, em cho rằng hôm nay chúng ta chỉ là đi dạo phố."
Thái Thấm Nguyệt xấu hổ mà cười nói, "Chị cũng không có ý gì khác, chính là nhân tiện như vậy nhắc tới, bởi vì là người trong nhà, mới cùng Tiểu Lăng nói. A Noãn cũng không nghĩ nhìn thấy Ôn gia cùng chị lâm vào phiền toái chứ đúng không?"