Chỉ tiếc, Tần Hoành Thụy là người bệnh mà viện trưởng bọn họ nói muốn tiếp nhận, cho nên mặc kệ Tần Chí Cả nói ra cái dạng điều kiện gì, bọn họ đều sẽ không thay đổi ý tưởng.
Thái độ của Lý Trác Gia làm cho thủ hạ của Tần Chí Cả rất là khó xử, bất đắc dĩ chỉ có thể lấy ra thân phận của lão bản.
"Lý tiên sinh, tiên sinh nhà tôi là chủ tịch tập đoàn Tần thị."
Lý Trác Gia hơi hơi mỉm cười, "Xin lỗi, tôi bên này còn có chuyện khác phải làm, nếu Tần chủ tịch thật sự có chuyện quan trọng muốn cùng tôi nói, vậy xin hẹn thời gian khác."
Người tới mời Lý Trác Gia hiển nhiên không nghĩ tới Lý Trác Gia sẽ là người dầu muối không ăn như thế này.
Chuyện này làm cho bọn họ rất là khó xử, lại không dám dùng thủ đoạn cường ngạnh, đành phải tạm thời để cho Lý Trác Gia rời đi.
Người tới không có thể mời được Lý Trác Gia, chỉ có thể trở về báo cáo tình huống với Tần Chí Cả.
Lúc hội báo, Tần Du Phàm cũng đang ở trong văn phòng của Tần Chí Cả.
Nghe được nội dung hội báo, Tần Du Phàm vẻ mặt lộ ra sự vui mừng.
Cô vẫn luôn trằn trọc tìm kiếm cách liên lạc với người của bệnh viện Lạc Hải Sâm, cô hy vọng bọn họ có thể tiếp nhận bệnh án của bác họ cô, không nghĩ tới bọn họ thế nhưng đã tiếp nhận.
Tần Chí Cả nhưng lại không thể cao hứng.
Ông trước mắt cho thủ hạ của mình lui ra, sau đó nói với Tần Du Phàm, "Con làm gì cao hứng như vậy? Con có biết hay không, nếu cổ phần trong tay của bác họ con rơi vào tay bệnh viện Lạc Hải Sâm, sẽ làm nguy hại đến tập đoàn Tần thị chúng ta bao nhiêu không?"
"Là có nguy hại, nhưng mà tính mạng của bác họ cũng rất quan trọng, thời điểm sống còn, liền trước không cần lo lắng nhiều như vậy, sống trước, mới có thể suy nghĩ đến chuyện kiếm tiền."
"Chờ lúc cổ phần rơi vào tay người ngoài, còn kịp không? Bác họ con bệnh hồ đồ, như thế nào con cũng liền hồ đồ như vậy?"
"Con không có hồ đồ, con từ nhỏ đã được bác họ đối xử rất tốt! Ở trong mắt con, tính mạng của ông ấy so với cổ phần quan trọng hơn!"
Tần Du Phàm vĩnh viễn nhớ rõ người bác họ hiền từ này, luôn là cười khanh khách đối với cô.
Lời nói của Tần Du Phàm chọc giận Tần Chí Cả, "Con muốn ông ấy sống như vậy là bởi vì ông ấy là người ủng hộ con đúng hay không?"
Hiện tại hội đồng quản trị, người ủng hộ Tần Xuyên và Tần Du Phàm mỗi bên chiếm một nửa.
Mà người ủng hộ Tần Du Phàm, Tần Hoành Thụy là người có trọng lượng nhất.
Tần Du Phàm cười, "Như thế nào? Ông ấy ủng hộ con không ủng hộ đứa con nghiệt chủng của ba, ba không thoải mái sao? Ba liền muốn ông ấy chết? Ông ấy là anh họ của ba! Các người là người cùng một nhà!"
"Tần Du Phàm! Con hiện tại là đang nói chuyện với ai? Ta là ba của con, nghiệt chủng trong miệng của con là anh trai con!"
"Mẹ con chỉ sinh ra một mình con! Tần Du Phàm con không có anh trai!"
Tần Chí Cả đột nhiên đứng dậy, đi đến trước mặt Tần Du Phàm, đánh một bạt tai lên mặt Tần Du Phàm.
"Bang!"
"Hồ ngôn loạn ngữ! Thân là Tần gia đại tiểu thư, giáo dưỡng của con đâu? Đều đã lâu như vậy, mà con vẫn còn gàn bướng hồ đồ! Con làm ta quá thất vọng rồi!"
Tần Du Phàm che lại nửa bên mặt bị đánh của mình, không khóc ngược lại lại cười.
"Giáo dưỡng của con? Ba ở bên ngoài đem một cái nghiệt chủng trở về, bà còn cùng con giảng giải về giáo dưỡng? Có người được giáo dưỡng nào mà ở bên ngoài dưỡng ra một đứa con trai tư sinh không? Là đem cái tiện nhân dưỡng ở biệt thự, sau đó mỗi tuần đều đi thăm không?"
"Con!" Tần Chí Cả giơ tay, làm bộ dạng lại muốn đánh lên.
"Ba đánh đi!" Tần Du Phàm đem khuôn mặt mình đưa lên cho Tần Chí Cả đánh.
Tần Chí Cả tay cứng lại giữa không trung.
Thái độ của con gái làm ông đau lòng.
Lại nhìn thấy con gái lại bị chính mình đánh đỏ nửa bên mặt, Tần Chí Cả có chút hối hận.
Ông vừa rồi cũng quá nóng nảy.
Chuyện của anh họ Tần Hoành Thụy không giải quyết tốt, con gái không hiểu ông, còn ngỗ nghịch với ông.