Lời Giản Nhất Lăng nói làm cho Đan Vũ Nhu đột nhiên trừng lớn hai mắt, sự kinh ngạc cất giấu trong ánh mắt lộ ra bên ngoài.
Tuy rằng cô thực mau liền đem sự kinh ngạc này ẩn giấu trở về, những vẫn bị Tần Du Phàm thấy được.
"Cô thiết lập bố cục này, không phải vì Giản Nhất Lăng, mà là vì tôi?"
Tần Du Phàm ánh mắt trở nên lạnh lẽo, giống như hầm băng.
"Phàm tỷ, em như thế nào sẽ hại chị chứ, em vẫn luôn muốn giúp chị, em chỉ là muốn giúp chị thắng được tâm của Thịnh gia, em thật sự không có ý gì khác." Đan Vũ Nhu vội vàng giải thích.
Đan Vũ Nhu giờ phút này, thoạt nhìn vẫn là cô ta như trước kia một người vâng vâng dạ dạ, ánh mắt óng ánh, giống một con chó con phe phẩy đuôi lấy lòng chủ nhân.
Giản Nhất Lăng mau chóng đánh vỡ lời nói dối của cô ta, "Cô đã báo cho Địch Quân Thịnh."
Đan Vũ Nhu chủ động báo cho Địch Quân Thịnh, mục đích của cô ta là cái gì, rất rõ ràng.
Mà điểm này, chờ một lát sau khi Địch Quân Thịnh tới, Tần Du Phàm chỉ cần hỏi một câu Địch Quân Thịnh liền có thể biết.
Đan Vũ Nhu không dám tin tưởng mà nhìn Giản Nhất Lăng.
Hành vi và lời nói của Giản Nhất Lăng đã vượt qua phán đoán của Đan Vũ Nhu.
Một cái nữ sinh bình thường, gặp phải uy hiếp, bức bách như vậy, chẳng phải là sợ hãi cùng hận ý hay sao?
Vì cái gì Giản Nhất Lăng bình tĩnh như vậy, còn vì Tần Du Phàm nói chuyện!
Chẳng lẽ đối với cô mà nói, dùng một lần đem Tần Du Phàm giải quyết không tốt hay sao?
Tần Du Phàm cười, chất vấn Đan Vũ Nhu, "Cô muốn hại tôi, hay là muốn hại hai nhà Tần Địch?"
Tần Du Phàm nụ cười khinh miệt, cô ấy đối với việc Đan Vũ Nhu sử dụng những thủ đoạn này thập phần khinh thường.
Nhìn thấy trong mắt Tần Du Phàm khinh thường, Đan Vũ Nhu bỗng nhiên nở nụ cười.
Cô ta không hề ngụy trang, dù sao cũng giả vờ không nổi nữa.
"Tần Du Phàm, cô dựa vào cái gì mà dùng loại ánh mắt này nhìn tôi! Đan Vũ Nhu tôi là một con người sống sờ sờ, không phải sủng vật của cô, không phải chó của cô!"
"Cô đang nói cái gì? Ai xem cô là sủng vật?" Tần Du Phàm nhíu mày nhìn Đan Vũ Nhu trước mắt biểu tình đột nhiên dữ tợn.
"Vậy cho nên? Tôi liền một con chó cũng đều không tính có phải hay không?" Đan Vũ Nhu tự giễu mà cười, "Đúng vậy, cô là ai a, cô là đại tiểu thư Tần gia! Quá tôn quý a! Rất cao quý a!"
"Cô là người của Đan gia cũng là danh môn thế gia ở kinh thành, cô không cần xem thường mình như vậy."
"Danh môn thế gia? Nói đến cùng còn không phải dựa vào Tần gia các người! Từ nhỏ ba mẹ tôi đều yêu cầu tôi, muốn cùng cô làm bằng hữu, phải đối tốt với cô, nói nhà của chúng tôi toàn dựa vào nhà các cô mới có thể làm ăn, mới có thể kiếm tiền, chỉ cần tôi đắc tội cô, nhà của chúng tôi liền hủy. Sau đó tôi mỗi ngày, mỗi ngày đều giống con chó Nhật ở trước mặt cô chuyển động, cô cao hứng, tôi liền có thể vui vẻ kêu hai tiếng! Cô không cao hứng, tôi liền sau đó lo lắng đề phòng! Tôi sợ là tôi làm sai cái gì!"
Đan Vũ Nhu bởi vì cùng tuổi với Tần Du Phàm, trước khi Tần Du Phàm nhảy lớp, cô ta đều cùng Tần Du Phàm học ở chung một trường.
Cô ta mỗi ngày trước khi ra cửa, đều nghe cha mẹ dặn dò không phải trên đường đi cẩn thận, không phải chú ý an toàn, mà là muốn cô ta đối tốt với Tần Du Phàm.
Sau đó cô ta làm theo, mỗi ngày tựa như một con trùng theo đuôi mà đi theo Tần Du Phàm.
Nhưng mà trước nay Tần Du Phàm đều không nhìn thấy cô ta.
Cô ta ở trong mắt Tần Du Phàm, chính là một người có thể có hoặc có thể không tồn tại cũng được.
Cô ta cũng không biết chính mình muốn làm như thế nào mới đúng.
Cô ta cũng nghĩ tới cô ta không cần đến gần Tần Du Phàm nữa.
Nhưng mà cha mẹ cô ta không cho a.
Bọn họ nói cần thiết muốn cô ta cùng Tần Du Phàm bảo trì quan hệ.
Nhưng mà cô ta thật sự không biết chính mình muốn làm như thế nào, Tần Du Phàm mới có thể vui vẻ.
Cứ như vậy, từng ngày, từng ngày.
Cô ta giống cái bóng, không còn là chính mình.