"Ân." Giản Nhất Lăng cũng không thích.
Sau đó không đợi những người khác phản ứng, hai anh em liền xông ra ngoài, một đường chạy chậm rời khỏi hội trường.
"Tiểu Lăng! Duẫn Mạch!"
Giản Thư Hình cùng Ôn Noãn đều không kịp gọi lại hai người, mắt thấy hai anh em chạy đi không còn bóng dáng.
"Hai đứa trẻ này, như thế nào vẫn là như vậy!"
Ôn Noãn cũng không biết nên tức giận hay là nên cao hứng.
Duẫn Mạch cùng Tiểu Lăng, vẫn giống như trước đây, là chuyện tốt.
Con gái của bọn họ, còn chưa đi xa.
Giản Duẫn Mạch cùng Giản Nhất Lăng vẫn chạy như vậy tới vài trăm mét mới dừng lại.
Hai anh em đều không am hiểu vận động, sau khi chạy một đoạn đường, hai người đều có chút khó thở.
Giản Nhất Lăng khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, Giản Duẫn Mạch cười, "Chạy cũng đã chạy rồi, hôm nay liền ở bên ngoài chơi một ngày đi."
Tình huống này, Giản Duẫn Mạch trước kia khẳng định là bị mắng.
Tuy rằng sẽ bị mắng, nhưng mà Giản Duẫn Mạch trước kia cũng vẫn làm.
Khi đó Giản Nhất Lăng còn nhỏ, Giản Nhất Lăng không được Giản Thư Hình cùng Ôn Noãn đưa đi nhiều nơi, đặc biệt là cái loại phố ăn vặt, công viên trò chơi, quán ven đường.
Nhưng mà Giản Nhất Lăng lòng hiếu kỳ rất nặng, lại thích chơi.
Vì thế liền làm nũng với anh hai.
Giản Duẫn Mạch không chịu nổi em gái làm nũng bán manh thêm nước mắt công kích, cô bé nói cái gì chính là cái đó, cô bé muốn đi nơi nào ăn cái gì, liền lập tức mang cô đi.
Mỗi lần trở về bị ba mẹ mắng một trận, Giản Duẫn Mạch liền giúp Giản Nhất Lăng chịu tội, nói là anh lôi kéo em gái đi.
Kết quả chính là bị mẹ mắng cho một trận, nghiêm trọng còn có lúc bị nước mắt của mẹ anh tập kích.
Giản Duẫn Mạch cũng là khó a, hạt đậu vàng của em gái không cần tiền cũng có thể rớt, nước mắt của mẹ cũng nói muốn đến là đến.
"Đi ăn kẹo đường ở đầu phố đi." Giản Nhất Lăng nói.
Cô có không ít ký ức của nguyên chủ.
"Không biết bà bán kẹo đường kia còn ở đây không."
Bà lão bán kẹo đường một cây năm đồng tiền, nhưng mà có hình dạng gì, liền dựa vào vận khí rút thăm trúng thưởng.
Có một lần Giản Nhất Lăng rút được một hình có xác suất khá thấp, song long hí châu, bà lão đã phải làm cho cô cả buổi.
Cuối cùng nhận được một cây kẹo đường siêu lớn, Giản Nhất Lăng cao hứng cả ngày.
Giản Duẫn Mạch mang theo Giản Nhất Lăng đi địa phương nơi hai người trước kia thường trộm đi, chơi cả ngày.
Lúc trở lại nhà cũ, Giản Duẫn Mạch không có gì bất ngờ khi bị lão phu nhân giáo huấn.
Nhưng vừa mới mở đầu, nhìn thấy ánh mắt chăm chú của Giản Nhất Lăng, anh đem mặt cúi xuống sau đó đều nuốt vào hết những lời răn dặn đó.
Đến đến đến, đem đứa lớn mắng, cái đứa nhỏ kia còn không vui đâu!
###
Sau khi Hà Yến về nhà, trên mặt tươi cười trong khoảnh khắc liền biến mất, thay thế vào đó chính là phẫn nộ cùng bực bội.
Cái tên chuyên gia chết tiệt được tung hô lên trời thế nhưng là con trai của Ôn Noãn, Giản Duẫn Mạch!
Giản Duẫn Mạch này làm mấy cái nghiên cứu khoa học, còn làm ra tới được nhiều chỗ dựa như vậy!
Lương lão đối với Giản Nhất Lăng yêu thương, câu đố cũng đã có thể giải, nhưng cái đáp án này cũng không phải là cái Hà Yến mong muốn.
Bà cho rằng bà chỉ cần cảnh giác với Giản Duẫn Thừa của Giản gia đại phòng.
Không nghĩ tới Giản Duẫn Mạch cũng không phải cái đèn cạn dầu.
Hà Yến suy nghĩ thật lâu, sau đó gọi điện thoại cho Giản Vũ Bác.
Trong điện thoại bà nói rất nhiều sự tình hôm nay.
Sau khi nói chuyện xong, Giản Vũ Bác chỉ lãnh đạm mà trả lời một câu, "Đã biết".
"Vũ Bác, việc này không phải việc nhỏ, Giản Duẫn Mạch có bối cảnh như vậy, đối với chúng ta thực bất lợi."
Hà Yến càng nghĩ càng cảm thấy đây là một chuyện phiền toái.
"Anh ta không ảnh hưởng đến việc lấy bắt được tài sản Giản gia." Giản Vũ Bác ngữ khí bình tĩnh mà trả lời.
"Thật vậy không?"
"Thật sự."
Nhận được câu trả lời khẳng định Hà Yến yên tâm lại, mấy ngày này bà đã thấy được năng lực cùng hiệu suất làm việc của Giản Vũ Bác, lời anh nói rất đáng tin, anh nói không ảnh hưởng hẳn là không phải thuận miệng mà nói.