"..."
Giản Vũ Mân hoảng sợ, kêu to ra tiếng.
Sau đó, cái đầu bên cạnh cũng chuyển động.
La Tú Ân đôi mắt còn không có mở ra, tức giận đứng dậy, "Ai a, hô to gọi nhỏ làm phiền giấc mơ của người ta, chị đây liền đá cho một cái có tin không?"
La Tú Ân nói thầm vài câu, lúc sau mới chậm rãi mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ của mình ra.
Tầm mắt cùng nhìn vào Giản Vũ Mân.
"Tạ Mân Vũ? Ai, mình như thế nào còn chưa có tỉnh, cư nhiên mơ thấy thần tượng, xem ra vẫn là cái mộng đẹp, mình còn có thể ngủ tiếp trong chốc lát."
La Tú Ân cho rằng chính mình còn không có tỉnh ngủ.
Sau đó thập phần tự tin mà nhìn chằm chằm Giản Vũ Mân.
Giản Vũ Mân trực tiếp muốn phát nổ, anh ấy phản ứng đầu tiên liền muốn lập tức rời khỏi nơi này.
Giản Vũ Mân vừa muốn từ trên giường đứng dậy, đột nhiên phát hiện trên người mình không có mặc quần áo.
Chăn vừa trượt xuống, lộ ra cơ bụng do hàng năm khiêu vũ rèn luyện ra tới.
"Oa nga!" La Tú Ân một tiếng kinh ngạc cảm thán, làm càn mà đánh giá cơ bụng của Giản Vũ Mân, "Thần tượng của mình không hổ là thần tượng của mình, cơ bụng đều cùng mình giống nhau, nhưng đây là giấc mơ của mình, khẳng định là dựa theo ý nghĩ của mình ra tới, không biết trong hiện thực cơ bụng của anh ấy có như vậy hay không."
"Cô thanh tỉnh cho tôi! Đây không phải nằm mơ!" Giản Vũ Mân một bên hướng La Tú Ân kêu, một bên tìm kiếm quần áo mặc lên trên người.
La Tú Ân sửng sốt một chút, sau đó duỗi tay nhéo mặt mình.
"Ngọa tào!"
Hóa ra không phải nằm mơ!
Cư nhiên là thật sự!
Không đúng a! Không phải mơ vì cái gì cô sẽ cùng.. Tạ Mân Vũ ở chung một phòng, vẫn là..
Ngọa tào ngọa tào ngọa tào!
Đêm qua đã xảy ra chuyện gì a?
La Tú Ân nỗ lực mà nhớ lại chuyện ngày hôm qua, nhưng mà chỉ nhớ rõ mình cùng những người khác cùng nhau uống rượu, lại không nhớ rõ mình như thế nào trở về phòng, như thế nào nằm lên trên giường.
Không phải là cô ấy uống say loạn tính, nhìn thấy thần tượng liền không từ thủ đoạn mà đối với anh ấy sử dụng một loạt thủ đoạn cưỡng bách đi?
Trời ạ, loại chuyện này ngày thường trong đầu nghĩ tới còn chưa tính, như thế nào có thể thực thi hành động như vậy đây!
La Tú Ân ơi là La Tú Ân, ngươi thật quá đáng, cư nhiên đối với thần tượng sử dụng bạo lực!
La Tú Ân nhìn Giản Vũ Mân, nội tâm tràn đầy sự tự trách cùng hối hận.
Cô thật là quá không nên!
Giản Vũ Mân không biết La Tú Ân đang bổ não cái gì, anh ở một bên tìm quần áo của mình, nhưng mà anh ấy tìm không thấy.
"Cô đem quần áo của lão tử đưa đi nơi nào?" Giản Vũ Mân thở phì phì mà quát.
"Tôi hẳn là sẽ không có xé nát đi.." La Tú Ân nói lời này cũng không quá đủ tự tin.
Cô ấy cũng không biết tối hôm qua cô ấy đã làm ra cái chuyện thiếu đạo đức gì.
"Cô.." Giản Vũ Mân không nói nên lời.
Này nima tính là cái chuyện gì a!
Ai có thể nói cho anh biết, đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì a!
Lúc hai người còn đang xấu hổ, có người gõ cửa phòng khách sạn.
"Tôi đi mở cửa, anh nằm vào trong chăn đi."
La Tú Ân phát hiện quần áo của mình là hoàn hảo, vì thế từ trên giường bước xuống, chạy tới mở cửa.
Mà Giản Vũ Mân chỉ có thể tiếp tục nằm trong ổ chăn.
Cửa mở, La Tú Ân thấy được Trình Dịch.
"Tôi tới đưa quần áo cho thần tượng của tỷ tắm rửa." Trình Dịch đem túi quần áo đã được giặt sạch sẽ trong tay giao cho La Tú Ân.
La Tú Ân vừa thấy tình huống này, vội vàng lôi kéo Trình Dịch ở cửa nói nhỏ giọng nói.
"Trình Dịch cậu nói rõ ràng cho lão nương, tối hôm qua lão nương rốt cuộc làm ra cái chuyện thiếu đạo đức gì?"
"Cũng không phải thực thiếu đạo đức, hai ngươi đều uống nhiều quá, sau đó liền nói muốn anh em kết bái."
"Bái, anh em kết bái?" La Tú Ân cũng không dám tin tưởng lỗ tai chính mình khi nghe thấy, "Kia, tôi đây, hai người như thế nào sẽ ngủ ở cùng một phòng, quần áo của anh ấy, quần áo còn.."