Điện thoại vang lên, Giản Duẫn Thừa liếc nhìn số điện thoại, lập tức kết nối.
Âm thanh điện thoại phát ra thanh nhuận ôn nhu, "Anh, em ở trong phòng thí nghiệm, không mang theo điện thoại di động, do đó không nhận được cuộc gọi của anh, anh gọi cho em bảy tám cuộc điện thoại là có chuyện gì quan trọng sao?"
Nguyên lai là do Giản Duẫn Thừa đã gọi điện trước.
"Nếu thuận tiện, em trước trở về đi."
"Sao vậy, anh cả? Sao anh lại muốn em trở về đột ngột như vậy?"
"Tiểu Lăng xảy ra chuyện."
"Tiểu Lăng bị sao vậy? Con bé bị sao vậy? Là sinh bệnh sao?" Giọng Giản Duẫn Mạch trên điện thoại đầy căng thẳng.
"Con bé không sao."
"Con bé không sao là tốt rồi." Giản Duẫn Mạch có chút nhẹ nhõm.
"Nhưng có một số việc muốn em quay lại." Giản Duẫn Thừa nhấn mạnh nhiều lần.
"Anh, nếu không có chuyện gì, em vẫn sẽ chưa trở lại.." Giản Duẫn Mạch giọng nói trầm xuống, như có cái gì bất tiện cản trở anh.
"Tiểu Lăng đang có tâm trạng không tốt. Con bé sẽ vui một chút khi em trở lại."
"Tâm trạng không tốt? Con bé đã xảy ra chuyện gì vậy? Có chuyện gì nghiêm trọng không?" Giọng nói lại trở nên lo lắng.
"Có chút nghiêm trọng. Nếu thuận tiện, hãy quay lại và gặp con bé."
"Anh cả, em.." Giản Duẫn Mạch do dự hồi lâu.
Giản Duẫn Thừa nhận thấy có chút kỳ lạ, "Duẫn Mạch, em sao vậy? Trước đây khi nghe nói Tiểu Lăng có chuyện gì, em liền không ngừng chạy về. Phản ứng của em bây giờ có chút kỳ lạ."
"Không có chuyện gì, chỉ là giờ con bé đã lớn, em thấy thực sự không tiện."
Giản Duẫn Mạch giọng nói trầm thấp, giọng điệu mơ hồ có chút trách móc, "Nếu như thật sự không tiện, em tạm thời không cần trở lại."
"Em.. em sẽ suy nghĩ lại."
###
Mạc Thi Vận rốt cục gặp lại được Tần Xuyên.
Và lần này, đó là trên xe buýt, trên đường cô ấy về nhà.
Khi một nhóm lưu manh công khai chọc ghẹo một cô gái trên xe buýt, chính Tần Xuyên là người đứng lên can ngăn.
Mạc Thi Vận nhìn anh, và cảm thấy rằng đây là điểm sáng duy nhất trong cuộc đời cô trong thời gian này.
Phải, gần đây cô ấy gặp nhiều chuyện không vui và bực bội.
Nhưng chỉ khi gặp anh, nhớ lại cô mới cảm thấy có chút ngọt ngào.
Khi Tần Xuyên xuống xe, Mạc Thi Vận cũng đi theo.
Cảm giác được có người theo dõi mình, Tần Xuyên dừng lại, quay đầu lại nhìn thấy Mạc Thi Vận.
Đối với Tần Xuyên, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy Mạc Thi Vận.
Bởi vì lần trước ở trong giảng đường của Thịnh Hoa, anh ấy đã đối mặt với toàn bộ học sinh năm ba.
"Tần, Tần Xuyên học trưởng.." Mạc Thi Vận lộ ra vẻ ngượng ngùng khi lần đầu tiên chủ động chào hỏi ai đó.
Sự ngượng ngùng khiến hai má cô nổi thêm hai tầng mây đỏ.
Cô ấy là một người cư xử rất tự nhiên trong các mối quan hệ giữa cá nhân.
Nhưng hôm nay cô ấy không biết chuyện gì đang xảy ra.
Điều đó thật bất thường, cô ấy cảm thấy nhịp tim của mình nhanh hơn bình thường rất nhiều và cô ấy không thể bình tĩnh đối phó với nó.
"Cô biết tôi?" Tần Xuyên phản ứng lạnh lùng.
"Ân.. hôm đó anh đến trường chúng tôi phát biểu."
"Xin lỗi, tôi không nghĩ là tôi cần biết cô."
Tần Xuyên chán ghét cách trò chuyện có chủ ý của Mạc Thi Vận.
Anh không nghĩ rằng mình cần phải biết một nữ sinh trung học là tất yếu.
Tần Xuyên xoay người rời đi, dứt khoát cùng kiên quyết.
Mạc Thi Vận sững sờ đứng tại chỗ, nhìn Tần Xuyên đi xa, tâm trạng từng chút chìm xuống.
Quên đi, xem như là không có duyên.
Mạc Thi Vận nghĩ vậy.
Đang định quay đầu rời đi, chợt nhìn thấy bóng dáng của Giản Nhất Lăng.
Mạc Thi Vận đột ngột dừng lại.
Đó thực sự là Giản Nhất Lăng, và người đi cùng Tần Xuyên thực sự là Giản Nhất Lăng.