Khâu Di Trân ở trong trường học hoành hành ngang ngược, Khâu Lợi Diệu không phải là hoàn toàn không biết gì, nhưng ông ta cho rằng sự việc không nghiêm trọng, vì vậy ông ta nhắm một mắt mở một mắt.
Trước ngày hôm nay, Khâu Lợi Diệu không nghĩ rằng những người bị Khâu Di Trân bắt nạt có thể gây sóng gió.
Cho đến thời điểm này, Địch Quân Thịnh cấp cho những người này chống lưng, làm chỗ dựa cho bọn họ.
Khâu Di Trân càng ngốc hơn, vẻ mặt vừa kinh hoảng vừa sợ hãi.
Lúc này, cô ta như cá nằm trên thớt!
Cô ta không dám tin mà nhìn chằm chằm vào Giản Nhất Lăng, người này đã đặt cô ta lên thớt!
Sau khi hiểu được mức độ nghiêm trọng của sự việc, Khâu Lợi Diệu bất chấp việc đánh con gái của mình, ông ta lập tức cầu xin Địch Quân Thịnh, "Thịnh gia, đây là lỗi của chúng tôi, xin ngài, xin hãy tha thứ cho chúng tôi lần này! Tôi hứa, sau này tôi sẽ quản tốt đứa con gái này, tôi sẽ không tái phạm nữa."
Địch Quân Thịnh khóe miệng ngậm cười, ánh mắt khinh miệt, "Gia không thích câu" đại nhân đại lượng ". Gia chỉ thích làm người có lòng dạ hẹp hòi."
Khuôn mặt Khâu Lợi Diệu tái mét, mắt ông dại ra mà nhìn vào người không cho ông xin tha Địch Quân Thịnh.
Cảm giác vo ve trong đầu.
Lúc này, điện thoại di động của ông bắt đầu điên cuồng đổ chuông.
Đó là cuộc điện thoại của hội đồng quản trị, rõ ràng là video trên mạng đã lan truyền.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Khâu Lợi Diệu và Khâu Di Trân đều sẽ gặp khó khăn.
Liệu Khâu Lợi Diệu có thể giữ được vị trí hiệu trưởng và vị thế của Khâu gia hay không là điều khó nói.
Ra khỏi Khâu gia, Địch Quân Thịnh thấy Giản Nhất Lăng đang soạn tin nhắn.
"Em đang gửi tin nhắn cho ai?"
"Cho Hồ tiêu, video đánh nhau."
Giản Nhất Lăng đã gửi đoạn video về cha con Khâu Lợi Diệu và Khâu Di Trân mà cô vừa quay được cho Hồ Kiều Kiều.
"Gửi một bản cho gia."
"Anh vừa, nhìn thấy." Anh ấy đã tận mắt nhìn thấy nó.
"Muốn xem lại." Địch Quân Thịnh đáp.
Giản Nhất Lăng tiếp nhận cách nói này và gửi một bản cho Địch Quân Thịnh.
Trong danh bạ điện thoại của Địch Quân Thịnh gần đây có xuất hiện tên của Giản Nhất Lăng.
Trong nhật ký trò chuyện, đây là tin nhắn đầu tiên.
###
Cuộc phẫu thuật của Giản Duẫn Náo đã được sắp xếp.
Giản gia đến viện từ sớm.
Chờ đợi sự xuất hiện của Tiến sĩ FS phẫu thuật cho con trai mình.
Thời gian từng phút từng phút trôi qua, Giản gia đang chờ trong phòng bệnh chỉ cảm thấy thời gian hôm nay trôi qua thật chậm chạp.
Vì chỉ là một ca mổ tay, không phải là một ca mổ nguy hiểm nên bác sĩ cũng không có nhiều điều để giải thích cho gia đình trước khi mổ.
Về phần viện, mọi người cũng có chút áy náy.
Vẫn còn nửa giờ trước khi cuộc phẫu thuật bắt đầu, mà Giản Nhất Lăng không biết đã đi đến nơi nào, đến giờ còn chưa xuất hiện.
Hứa giáo sư rất lo lắng, "Nhất Lăng có xảy ra chuyện gì không?"
La Tú Ân biết chuyện tối qua, có chút lo lắng, "Tôi sẽ ra ngoài tìm cô ấy."
Trình Dịch vội ngăn La Tú Ân lại, "Ân tỷ, chậm một chút chậm một chút, Nhất Lăng muội tử nói có việc gấp, trễ nửa giờ đồng hồ, chị tin em ấy, chờ một chút. Còn nữa, hiện tại chị cũng không biết Nhất Lăng muội tử đang ở đâu, chạy ra ngoài gấp gáp như vậy, thì chỉ có thể lang thang ngoài đường mà thôi?"
Lời nói của Trình Dịch cũng có lý.
La Tú Ân cố nén sự lo lắng của mình trong lúc này.
Sau một lúc trầm ngâm suy nghĩ, giáo sư Hứa nói với Trình Dịch và La Tú Ân, "Hai người đến phòng bệnh trước và thông báo cho bệnh nhân và người nhà để họ khỏi lo lắng. Nếu Nhất Lăng chưa đến kịp thì hãy hoãn ca mổ lại."