"Như vậy được rồi, lấy quần áo tới đây."
Địch Quân Thịnh thấy phiền phức, hơn nữa anh muốn đi tắm, sau khi tập thể dục đổ mồ hôi, không tắm cũng thật khó chịu.
Địch Quân Thịnh mặc áo xong, nhìn bộ dáng như đang suy tư của Giản Nhất Lăng, "Em đang nghĩ gì nữa? Gia không phải đều theo ý tứ của em mà làm? Không tắm rửa liền không tắm rửa?"
Vị tiểu cô nương này không hề cau mày, Địch Quân Thịnh cũng đã thỏa hiệp yêu cầu cuối cùng của cô ấy là không tắm rửa.
"Để lại sẹo." Giản Nhất Lăng thì thầm.
"Để lại sẹo, thì để lại sẹo, còn có thể có cái gì?" Địch Quân Thịnh không có coi trọng loại chuyện này.
Một người đàn ông có một hoặc hai vết sẹo không phải là điều bình thường sao?
"Không tốt." Nếu có thể không để lại sẹo, đương nhiên vẫn tốt hơn.
Loading...
"Như thế nào? Ngại gia có sẹo xấu sao?"
Giản Nhất Lăng không trả lời ngay, trong đầu giờ chỉ đang nghĩ các cách loại bỏ vết sẹo.
Theo tuổi tác, những vết sẹo để lại sau khi vết thương lành sẽ trở nên rõ ràng hơn.
Một người ở độ tuổi như Địch Quân Thịnh mà có vết rách sâu như vậy chắc chắn sẽ để lại sẹo.
Giản Nhất Lăng chìm vào suy nghĩ.
Khi Giản Nhất Lăng đang suy nghĩ, cô không để ý rằng ánh mắt Địch Quân Thịnh ngày càng tệ hơn khi nhìn chằm chằm vào cô.
Địch Quân Thịnh nhìn khuôn mặt của Giản Nhất Lăng đang trùng xuống, anh nghĩ cô ấy thật sự ngại việc tay anh để lại sẹo.
Đột nhiên cảm thấy cáu kỉnh.
Thậm chí Vu Hi còn nghĩ rằng Giản Nhất Lăng ghét bỏ Địch Quân Thịnh khi có vết sẹo trên tay.
Vu Hi bên cạnh giải thích với Giản Nhất Lăng, tìm chỗ cho Địch Quân Thịnh, "Thực ra, Lăng thần, nam nhân trên người có vài vết sẹo thực ra không có gì là không tốt, thoạt nhìn còn có vẻ rất khốc. Ngoài ra, vết cắt cũng không sâu lắm, vị trí lại là trên cánh tay, vấn đề cũng không quá lớn, cho dù có để lại sẹo thì cũng không đáng sợ lắm."
Cũng không biết vừa rồi ai là người lo lắng như lửa đốt lông mày, giờ trong miệng lại nói ra không có chuyện gì to tát.
"Tôi muốn xử lý nó cho tốt." Giản Nhất Lăng giải thích.
Giản Nhất Lăng nghĩ ra loại thuốc xóa sẹo mà cô đã bào chế sau nhiều lần thử nghiệm trước đó, hiệu quả rất tốt, công thức này đã được viện nghiên cứu nơi cô từng làm việc bán cho một công ty mỹ phẩm với giá cao.
Cô nghĩ nếu lần sau chuẩn bị loại thuốc này khi đến phòng thí nghiệm, khi vết thương của Địch Quân Thịnh lành hẳn cô có thể dùng được, kem xóa sẹo càng dùng sớm càng tốt.
Đồng thời, Giản Nhất Lăng cũng nghĩ đến một vấn đề khác.
Giản Nhất Lăng muốn kiếm tiền, số tiền tiết kiệm của cô ấy đã được đầu tư vào công ty của Tần Xuyên, trong một sớm một chiều cũng không thể lấy ra.
Cô ấy còn chưa chính thức gia nhập viện nghiên cứu, nên lương cũng chưa có.
Nhanh nhất khả năng tới tay, chỉ có thể là 200.000 NDT dành cho người chiến thắng cuộc thi hóa học.
Cô đang tìm kiếm những khả năng khác có thể mang lại thu nhập cho chính mình.
Kem trị sẹo có thể mang lại một số lợi nhuận cho cô ấy.
"Ai.." Vu Hi sững sờ một lúc.
"Vậy thì em không phải ngại Thịnh gia lưu lại vết sẹo sẽ xấu?"
"Không." Giản Nhất Lăng trả lời phủ định không chút do dự.
Giản Nhất Lăng không biết tại sao Vu Hi lại hỏi một câu như vậy, Địch Quân Thịnh có vết sẹo trên người, điều đó không liên quan gì đến cô ấy, đó sẽ không phải là lý do tại sao cô ấy không thích anh ta.
Sắc mặt Địch Quân Thịnh đột nhiên tốt lên rất nhiều, "Tùy em, em muốn làm gì thì làm, đến lúc đó gia phối hợp em là được rồi đi?"
"Ừ." Giản Nhất Lăng gật đầu.
Tất nhiên anh có thể phối hợp là tốt nhất.
Địch Quân Thịnh hỏi lại Giản Nhất Lăng, "Miệng vết thương sẽ mất mấy ngày mới khép lại? Gia cũng không thể không tắm rửa."