Khi Hà Yến gặp lại Giản Vũ Tiệp vào sáng hôm sau, khuôn mặt của Giản Vũ Tiệp không còn tức giận và lạc quan.
Hà Yến đã hỏi cậu về quyết định của mình ngay khi nhìn thấy cậu, "Con đã nghĩ về điều đó chưa?"
Hà Yến chờ đợi quyết định của Giản Vũ Tiệp.
Nếu đứa trẻ này một hai chọn đi giúp Giản Nhất Lăng, thì chính là buộc bà đi trên con đường đến tuyệt lộ.
"Mẹ không cần hỏi, tối hôm qua con cái gì cũng không nhìn thấy." Giọng của Giản Vũ Tiệp tuyệt vọng, giống như một vũng nước đọng, vô hồn.
Cậu đã quyết định, cậu chọn bảo vệ mẹ mình.
Nhưng điều này cũng có nghĩa là cậu ta sẽ phản bội Nhất Lăng muội muội của mình.
Cậu không xứng đáng trở thành anh trai của Nhất Lăng nữa.
Giản Vũ Tiệp suy sụp và khóc suốt đêm.
Cuối cùng cũng bình tĩnh lại.
Khi đưa ra quyết định này, cậu không chỉ từ bỏ tình cảm của mình dành cho em gái mà còn là một thiếu niên hồn nhiên, lạc quan và tích cực.
17 tuổi.
Cuối cùng cậu đã thua bởi hiện thực, thua vì lợi ích.
Hà Yến nhìn Giản Vũ Tiệp quay lưng bỏ đi, đột nhiên cảm thấy người con trai này đã trở nên có chút xa lạ.
Phản ứng của cậu không giống như trước.
###
Giản Nhất Lăng vẫn đang nằm trong bệnh viện.
Hôm nay lại có người đến thăm cô và mang theo rất nhiều quà, đều là những loại thuốc bổ quý giá để bồi bổ cơ thể, chỉ là Giản gia không biết người đến là ai.
Ôn Noãn nhìn mấy người đàn ông trung niên mặc vest xuất hiện trong phòng bệnh của Giản Nhất Lăng rất kỳ quái.
Một quý ông lịch lãm trong bộ vest nho nhã lễ độ hướng giường bệnh Giản Nhất Lăng nói, "Xin chào, Giản phu nhân, chúng tôi là bạn của Giản Nhất Lăng. Chúng tôi nghe nói cô ấy bị bệnh nên đặc biệt đến thăm."
"Các cậu là.. bạn của Nhất Lăng?" Ôn Noãn nhìn mấy người, biểu tình có vẻ nghi hoặc.
Những người này không giống như những người mà tuổi con gái cô có thể tiếp cận.
Trình Dịch và La Tú Ân, những người xuất hiện trước đó, dường như có thể chơi với Giản Nhất Lăng.
Những người này dường như không phải là người có thể tương tác với Giản Nhất Lăng.
"Vâng, là bạn." Giản Nhất Lăng nói, chứng minh danh tính của mấy người thanh niên.
"Tiểu Lăng, bọn họ.." Ôn Noãn không khỏi lo lắng khi thấy con gái mình quen biết mấy người đàn ông trung niên, hy vọng xác định một chút.
"Giản phu nhân, bà hãy yên tâm, chúng tôi không phải kẻ xấu. Nếu chúng tôi là kẻ xấu, chúng tôi sẽ không ở đây trước mặt bà."
Một trong những người đàn ông trung niên giải thích với Ôn Noãn.
Nếu đó là một kẻ xấu kẻ lừa đảo, anh ta sẽ không quang minh chính đại mà xuất hiện trước mặt gia đình mình như vậy.
Mặc dù điều này là hợp lý, nhưng Ôn Noãn vẫn không thể thả lỏng cảnh giác.
Tuy nhiên giờ họ đang trước mặt bà, bà ở bên quan sát chắc không có gì.
"Tiểu Lăng chỉ phát sốt bình thường, làm phiền các vị tới thăm." Ôn Noãn vẫn lấy đạo đãi khách chào hỏi mấy người.
"Giản phu nhân không cần khách khí. Chúng tôi có vài lời muốn nói với Giản Nhất Lăng."
Người đàn ông trung niên trông rất thành đạt, ông đến gần Giản Nhất Lăng và nói với cô, "Lão tiên sinh nhà tôi yêu cầu tôi nhắn với cô, lão tiên sinh mong Giản Nhất Lăng tiểu thư dưỡng bệnh cho tốt, thân thể của cô quan trọng hơn những thứ khác."
Giản Nhất Lăng cùng bọn họ có giao dịch, nhưng hiện tại Giản Nhất Lăng đang bị bệnh.
Vì vậy, ý của anh là để cho Giản Nhất Lăng không phải lo lắng, bởi vì bên kia biết cô bị bệnh và sẽ không vội vàng.
"Cảm ơn." Giản Nhất Lăng trả lời.
Giản Nhất Lăng lúc này không dám lăn lộn với công việc, cho dù không muốn hoãn công việc, cô cũng phải hoãn lại.
"Ngoài ra, lão tiên sinh còn tặng thêm cho cô một phần lễ vật, lát nữa nhờ Giản Nhất Lăng tiểu thư kiểm tra và nhận."