Trình Dịch, La Tú Ân và Hồng Bách Chương trở về phòng của Giản Nhất Lăng sau khi thảo luận các vấn đề chuyên môn.
Bước vào cửa thấy trong phòng có thêm hai nam nhân.
Xét về ngoại hình, anh chàng ngồi lười biếng trên ghế sô pha không thua gì siêu sao Giản Vũ Mân.
Tuy nhiên, ánh mắt của La Tú Ân chỉ nhìn vào cơ thể của Giản Vũ Mân.
Sau khi rửa mặt chải đầu, Giản Vũ Mân thậm chí còn đẹp hơn người trong poster.
Thần tượng đã ở ngay trước mặt, trên mặt La Tú Ân tràn đầy hưng phấn, không thể khống chế được nụ cười.
"Ân tỷ, nắm bắt cơ hội, chụp ảnh nhóm, chụp ảnh nhóm." Trình Dịch nhắc nhở bên tai La Tú Ân.
Ân tỷ không có trái tim thiếu nữ đã khủng khiếp, Ân tỷ có trái tim thiếu nữ còn khủng khiếp hơn.
Phản ứng đều chậm một phách.
"Được! Ảnh nhóm!" La Tú Ân vội vàng chạy tới chụp ảnh chung với Giản Vũ Mân.
Lần này Giản Vũ Mân không từ chối, rất hợp tác với La Tú Ân.
Sau khi được chụp ảnh với thần tượng, La Tú Ân nhìn ảnh trên điện thoại với vẻ mặt si mê.
"Tỷ cùng thần tượng chụp ảnh chung! Tỷ cùng thần tượng chụp ảnh chung!", La Tú Ân khoe với Trình Dịch.
Trình Dịch vẻ mặt bất lực, may mà La Tú Ân không có bao nhiêu trái tim thiếu nữ, nếu có nhiều hơn nữa, e rằng trái tim hắn không chịu nổi.
###
Sau khi tan học, Giản Vũ Tiệp cũng đến bệnh viện.
Anh xách một đống túi trên tay.
"Nhất Lăng muội muội, em có khỏe không? Bà nội nói em bị sốt và viêm dạ dày, bụng còn đau không?"
Giản Nhất Lăng lắc đầu, "Không đau."
"Em nói dối, bà nội nói nửa đêm bị sốt, viêm dạ dày ruột chắc chắn sẽ đau bụng, nhưng em đều không có nói! Mãi đến khi buổi sáng bà nội phát hiện ra mới đưa đi bệnh viện!" Giản Vũ Tiệp cảm thấy khó chịu khi nghĩ đến điều đó.
Nhưng nhìn khuôn mặt của em gái, lại không thể mắng cô.
"Nhân tiện, Nhất Lăng muội muội, em đã ăn cái gì chưa? Anh mua cho em rất nhiều đồ ăn ngon."
Hầu hết những gì Giản Vũ Tiệp cầm đến đều là đồ ăn.
"Đông." Giản Vũ Mân đang đứng cạnh giường gõ một cái lên trán Giản Vũ Tiệp, "Em bị ngốc à, bệnh viêm dạ dày của Tiểu Lăng, không thể ăn đồ lung tung được. Sao em lại mua nhiều như vậy? Muốn Tiểu Lăng đau thêm à?"
Biết mình đã làm sai, Giản Vũ Tiệp vẻ mặt ủy khuất, "Anh trai, em sai rồi, nhưng mà anh cũng không cần đánh lên đầu em đi?"
"Đánh chính là cái đồ ngốc nhà em."
"Còn nói em ngốc? Rõ ràng là anh ở chung nhà với Nhất Lăng muội muội. Tại sao anh không để ý Nhất Lăng bị ốm? Vậy rõ ràng là anh còn ngốc hơn cả em!"
Giản Vũ Tiệp không chịu thua kém, liền phản công Giản Vũ Mân.
"Thằng nhãi ranh này, da lại ngứa đúng không? Muốn hay không ra ngoài đánh một trận?"
Giản Vũ Mân đã quen với việc đánh nhau với hai đứa em của mình, và cái mông của Giản Vũ Tiệp thường xuyên bị anh trai mình đánh.
"Đánh thì đánh, em bây giờ mười bảy tuổi, nếu đánh với anh chưa chắc sẽ thua."
Giản Vũ Tiệp không thể quá sợ hãi, Giản Nhất Lăng vẫn còn đang ở bên cạnh nhìn.
Khi còn nhỏ, Giản Vũ Tiệp đối mặt với "ca ca yêu thương" không có sức phản kháng, mông nhỏ của anh chỉ có thể bị đánh, bây giờ trưởng thành, tình huống nhất định sẽ không thể như vậy.
"Được rồi, để anh xem những năm này em trưởng thành bao nhiêu." Giản Vũ Mân bắt đầu xắn tay áo.
Hai anh em nói đánh liền muốn đánh.
Giản Vũ Tiệp đang muốn đứng dậy, liền thấy một bàn tay nhỏ đang nắm quần áo của mình.
"Không được đánh nhau." Giọng của Giản Nhất Lăng hơi khó nghe, nhưng giọng điệu rất chắc chắn, bàn tay cũng nắm rất chặt.
Giản Nhất Lăng không biết hai anh em chỉ đang nói đùa, nghĩ rằng hai người sắp đánh nhau thật nên khẩn trương kéo họ lại.
Giản Vũ Tiệp ngay lập tức đổi miệng và nói với Giản Vũ Mân, "Nhất Lăng muội muội không cho đánh, nên hôm nay em trước liền buông tha cho anh."