Những lời của Địch Quân Thịnh nghe như có sự vui sướng khi người ta gặp họa.
Vu Hi trong lòng nghĩ, hóa ra Thịnh gia vội vàng đến gặp Lăng thần là để trả mối hận lần trước Lăng thần không cho cậu ấy ăn thịt?
"Bây giờ anh cũng không thể ăn được." Giản Nhất Lăng đáp.
"Gia muốn ăn thì cô cũng không thể quản được."
"Chính là không thể ăn." Giọng điệu của Giản Nhất Lăng rất mạnh mẽ, nhưng giọng nói của cô ấy lại nhẹ nhàng, không hề có lực uy hiếp.
Sinh bệnh mà không nghe lời khuyên của bác sĩ thì tìm đến cái chết là không có gì khác nhau.
Tình huống của Địch Quân Thịnh có thể khiến bác sĩ điều trị cho anh có thể tức chết.
Trên thực tế, Địch Quân Thịnh trong nguyên tác quả thực là một tồn tại phiền phức như vậy. Anh ta chưa bao giờ coi trọng cuộc sống của mình.
"Thân thể của mình còn chưa quản tốt, còn muốn quản gia?"
Vu Hi ở bên cạnh nghe, luôn cảm thấy hôm nay thái độ của Địch Quân Thịnh đối với Giản Nhất Lăng có chút khác biệt.
"Tôi không có ý đó, là anh." Giản Nhất Lăng nhỏ giọng đáp lại.
Giản Vũ Mân không hài lòng với thái độ nói chuyện của Địch Quân Thịnh với Giản Nhất Lăng, liền cắt ngang cuộc nói chuyện giữa hai người.
"Vị tiên sinh này, em gái nhà tôi yêu cầu anh chú ý đến chế độ ăn uống là vì bản thân anh. Nếu anh không nghe lời thì cứ quên đi và coi như em gái tôi lo chuyện bao đồng."
Em gái?
Ai?
Vu Hi tỏ vẻ ngạc nhiên, "Em gái của anh? Anh là ai? Sao tôi không nhớ Giản gia có một đại minh tinh?"
"Còn cậu lại là ai? Nghe lời cậu nói giống như rất quen thuộc với người của Giản gia." Giản Vũ Mân lại nhìn Vu Hi hỏi.
"Tôi là Vu Hi, nhà tôi ở cạnh nhà họ Giản. Tôi biết hầu hết người trong gia đình của Giản gia."
"Cậu là Vu Hi?" Giản Vũ Mân nghe xong đi tới chỗ Vu Hi, đi vòng quanh nhìn qua nhìn lại mấy vòng.
Sau đó, anh cẩn thận so sánh với Vu Hi trong trí nhớ của mình.
Thực sự có vẻ giống như đứa nhỏ Vu Hi kia.
"Anh rốt cuộc là ai?" Vu Hi hỏi lại lần nữa.
"Giản Vũ Mân."
Sau khi xác nhận người bên kia là Vu Hi, Giản Vũ Mân đã thẳng thắn thừa nhận danh tính của mình.
"A! Anh trai của tiểu tử thúi Giản Vũ Tiệp."
Vu Hi vẫn nhớ, anh cả của Giản Vũ Tiệp, anh có thể không nhớ sao.
"Em liền nói, Lăng s.. Nhất Lăng muội muội, sao cô ấy.. thì ra là Vũ Mân ca.
Bây giờ sự tình đã rõ ràng, khó trách lúc ăn cháo lại thân mật như vậy, hóa ra là anh trai!
Sau khi biết danh tính của họ, Vu Hi và Giản Vũ Mân trở nên hòa hợp hơn.
" Còn cậu ta là ai? "Giản Vũ Mân liếc mắt nhìn Địch Quân Thịnh.
Nam nhân này khác với Vu Hi.
" Đó là một người bạn của em. Hiện tại cậu ấy đang sống trong nhà của em và có quen với Nhất Lăng muội muội, ngày thường có quan hệ rất tốt. "
Vu Hi không biết phải giới thiệu Địch Quân Thịnh như thế nào cho thích hợp, nói thẳng thân phận thì không tốt lắm, Thịnh gia không thích đến chỗ nào cũng có một nhóm người chăm chú theo dõi anh.
Mặc dù Vu Hi đã nói như vậy, nhưng sự cảnh giác của Giản Vũ Mân đối với Địch Quân Thịnh vẫn chưa hoàn toàn được giải trừ, nhưng thái độ của anh ấy đã tốt hơn trước một chút.
Vu Hi mỉm cười nói với Địch Quân Thịnh," Thịnh gia, hôm nay chúng ta đến đây để gặp Nhất Lăng muội muội. Nhất Lăng muội muội vẫn đang bị bệnh, xin cậu cũng đừng đùa giỡn với cô ấy. "
Anh trai người ta vẫn đang ở bên cạnh nhìn đó.
Nhìn thái độ của Giản Vũ Mân, anh gần như xem Thịnh gia là người xấu.
Mặc dù không biết tại sao hôm nay thái độ của Thịnh gia và Lăng thần cùng với ngày thường không giống nhau.
" Ừ. "Địch Quân Thịnh đồng ý.
Vu Hi ở trong lòng một trận A di đà Phật.
Giản Nhất Lăng một lần nữa nhấn mạnh với Địch Quân Thịnh," Anh không được ăn bừa bãi. "
" Được rồi."Địch Quân Thịnh đột ngột thay đổi thái độ và ngừng tranh cãi với Giản Nhất Lăng, một tiếng liền đáp ứng.
Anh dựa lưng vào ghế sô pha và tư thế trở nên lười biếng.