Chương 1002: Lời âu yếm của cô
Những giọt nước mắt nóng bỏng kia hạ xuống ngực anh, lưu tại trong lòng anh.
"Em không muốn anh chết."
Giản Nhất Lăng luôn luôn lý trí, giờ phút này ôm Địch Quân Thịnh, lời nói một chút đều không có lý trí.
"Anh sẽ nỗ lực tồn tại." Vì cô, nỗ lực tồn tại, "Nhất Lăng, anh biết tình huống của anh, tùy thời khả năng anh sẽ chết, nhưng mà anh cũng có thể vẫn luôn không chết, kỳ thật cho dù là người khỏe mạnh, cũng không biết ngày mai xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không. Chỉ cần trước một ngày kia, em ở bên cạnh anh, như vậy đủ rồi."
"A Thịnh, anh nhất định phải khỏe, phải sống tốt." Giản Nhất Lăng nhỏ giọng yêu cầu.
"Ân, anh sẽ tồn tại, ở bên người em, cùng em xem xuân hạ thu đông, cùng em trải qua mùa hạ đi đến mùa đông."
Địch Quân Thịnh ôm Giản Nhất Lăng, hai người ở trong bóng đêm, an tĩnh mà ôm.
Một hồi lâu sau, Giản Nhất Lăng không còn khóc thút thít nữa.
"Chúng ta sinh bảo bảo được không?" Giản Nhất Lăng lại lần nữa đưa ra thỉnh cầu.
"Vì cái gì muốn sinh bảo bảo cho anh." Địch Quân Thịnh hỏi.
"Nếu sinh mệnh của anh chú định hữu hạn, em muốn, trong thời gian hữu hạn của anh, đem chuyện chúng ta phải làm, làm cho xong."
Địch Quân Thịnh ngẩn ra một chút.
Giản Nhất Lăng đại khái chính mình cũng không biết, lời cô nói là những lời âu yếm đẹp cỡ nào.
Đẹp đến Địch Quân Thịnh muốn lập tức vứt bỏ những điều cố kỵ.
Địch Quân Thịnh mở đèn đầu giường.
Ánh đèn mờ nhạt chiếu sáng khuôn mặt hai người.
Sau đó Địch Quân Thịnh trở mình, để Giản Nhất Lăng nằm ở trên giường.
Anh một tay chống đỡ thân thể mình, treo trên không, từ trên nhìn xuống cô bên dưới.
Một bàn tay nhẹ nhàng phủ lên một bên má Giản Nhất Lăng.
Phía trên còn có nước mắt cô vừa mới khóc.
Khuôn mặt mềm mại, đôi mắt thanh triệt, nơi đó có ảnh ngược chính là bộ dáng của anh.
"Nhất Lăng, em biết em muốn sinh một bảo bảo ý nghĩa là chuyện gì sẽ phát sinh không?" Địch Quân Thịnh cần xác nhận.
"Ân." Cô biết.
Sau khi được đến câu trả lời khẳng định, thân thể Địch Quân Thịnh chậm rãi trầm xuống, chậm rãi hôn lên cô.
Giản Nhất Lăng trúc trắc lại nhiệt tình mà đáp lại.
Sau một lúc lâu qua đi, Địch Quân Thịnh xoay người nằm ở bên cạnh.
Giản Nhất Lăng quay đầu, nghi hoặc mà nhìn về phía anh.
"Đã khuya, ngủ đi." Địch Quân Thịnh đem chăn đắp lên người Giản Nhất Lăng.
"Nhưng mà.." Còn không có sinh bảo bảo.
"Không có nhưng mà."
Anh không thể, không thể làm cô sinh hạ bảo bảo.
Vì một người anh lo lắng đã đủ rồi, lại thêm một người làm cô lo lắng, cô chỉ biết càng thống khổ.
"Không sinh sao?" Giản Nhất Lăng còn có một ít ý định chưa từ bỏ.
Tay bắt lấy cánh tay Địch Quân Thịnh, một đôi mắt tràn đầy chờ mong.
"Hôm nay không sinh."
"Vì cái gì hôm nay không sinh."
"Đã khuya, ngủ, ngoan."
Vừa rồi không nên đem đồ vật của Hàn Mông Dự cho anh vứt bỏ..
Giản Nhất Lăng dựa gần vào Địch Quân Thịnh ngủ rồi, lần này cô lại không nằm mơ.
Một giấc ngủ tới rồi hừng đông.
Sáng sớm, thời điểm nửa mộng nửa tỉnh, Giản Nhất Lăng cảm giác có một con mèo con đang liếm gương mặt mình.
Ngứa.
Giản Nhất Lăng duỗi tay đẩy đẩy, con mèo này có chút nặng, đẩy không đi.
"Không được gặm cổ, ngứa." Giản Nhất Lăng nhỏ giọng yêu cầu.
Nhưng mà con mèo xấu xa kia một chút đều không có nghe lời cô nói, còn cố ý gặm cổ cô.
Ngứa muốn chết.
"Không được gặm loạn." Giản Nhất Lăng lẩm bẩm, "Đánh."
Trong mơ mơ màng màng Giản Nhất Lăng mở mắt, thấy được con mèo lớn xấu xa không nghe lời cô nói kia.
"Anh gặm em làm gì?" Giản Nhất Lăng bất mãn mà lên án.
"Em không phải nói muốn cùng anh sinh bảo bảo sao?"
"Có quan hệ gì sao?"
"Có."