Cương khí một mực tàn phá, đau nhức vẫn cứ tồn tại, Lâm Đạm mỗi thời mỗi khắc đều như nằm trên đài hành hình, chịu đựng khổ sở thiên đạo vạn quả. Da thịt của cô rách ra, máu tươi chảy giàn giụa, tóc đen rơi rụng, nhưng rất nhanh, da thịt, máu tươi, tóc đen mới lại mọc ra, tựa như trải qua lột xác.
Nhưng chỉ có mình Lâm Đạm biết, cô không phải sống lại, mà là mỗi giây mỗi phút đều trải qua cái chết. Thân thể cô biến thành chiến trường giữa tử khí và sinh khí, hai loại khí tức tuần hoàn qua lại trong cơ thể cô, ngươi tới ta đi, chỉ cần cô còn sống từ đầu đến cuối, nỗi đau đớn như đao cứa sẽ từ đầu đến cuối tồn tại.
Lâm Đạm nắm chặt quyển công pháp, cười lạnh chế giễu. Khó trách lão giáo chủ chịu đem công pháp cao cấp nhất Đông Thánh giáo giao cho một bé gái mồ côi tu luyện, khó trách Hạ Sùng Lăng để mặc một bù nhìn đê tiện sinh ra tình cảm ái mộ với mình. Quyển 《 Tu La đao 》 này đơn giản là một quyển công pháp tự mình hại mình, không loại bỏ hết tình yêu, nguyên chủ cả đời dừng bước không thể tiến tiếp, còn có sức sống cực kỳ mạnh mẽ, có thể để lão giáo chủ và Hạ Sùng Lăng lợi dụng chèn ép tận tình; may mắn luyện thành cũng phải chịu nỗi đau thiên đao vạn quả, sống không bằng chết.
Đi lại đau, ngủ nghỉ đau, thậm chí cả hít thở cũng thấy đau... Thử hỏi xem ai có thể sống tiếp được trong loại đau đớn không ngừng nghỉ thế này? Sợ là không chống đỡ nổi ba năm, người này sẽ tự sát. Khó trách quyển công pháp này thần dị đến thế, có thể khiến nguyên chủ trở thành cao thủ nhất lưu trong vòng ngắn ngủi năm năm, trong giáo vẫn chẳng ai tu luyện. Lão gia chủ và Hạ Sùng Lăng sợ rằng chỉ coi nàng thành một con chuột bạch để nghiên cứu, bất kể có luyện thành hay không, nguyên chủ vẫn bị bọn họ vững vàng bóp trong lòng bàn tay, không tạo ra bọt sóng nào.
Thật là giỏi tính toán ha! Lâm Đạm ánh mắt tối sầm lại, lúc này mới cất quyển công pháp vào hộp gỗ tử đàn cẩn thận. Trái tim như muốn bể tan tành của cô liên tục được sinh khí bồi bổ, thế nhưng con cổ trùng vẫn chưa có cách nào trừ bỏ. Nếu nó núp ở chỗ khác, nhất định đã bị cương khí băm nát, nhưng hết lần này tới lần khác núp ở trong tim, mà sinh khí đang vững vàng che chở trái tim, giúp nó bình yên sống sót.
Đổi một cách nói khác, bây giờ Lâm Đạm vẫn là bù nhìn của Hạ Sùng Lăng, gã muốn cô sống, cô có thể sống; gã muốn cô chết, cô nhất định phải chết. Chẳng qua, trình độ nắm giữ này đã không còn uy hiếp được Lâm Đạm nữa, cô không thể băm nát cổ con trong người mình, vậy trực tiếp băm vằm mẫu cổ trong tim Hạ Sùng Lăng là được, mẫu cổ vừa chết, cổ con tự nhiên không sống được.
Cô không tim không phổi không tình cảm, vì vậy khi có suy nghĩ giết chết Hạ Sùng Lăng, trong lòng không gợn sóng chút nào, chứ đừng nói tới sát ý, cổ con cũng hoàn toàn không có phản ứng gì. Mà mẫu cổ của Hạ Sùng Lăng cơ hồ không bao giờ đi chủ động cảm ứng cổ con, nên không thể nào bị cắn trả. Nghĩ cũng biết, Hạ Sùng Lăng căn bản không coi nguyên chủ là người, làm sao lại để cổ con trong cơ thể nàng ảnh hưởng tới mình được. Nguyên chủ chết thì chết, với gã mà nói chẳng qua là chết một con sâu nhỏ, không quá mức ghê gớm.
Lâm Đạm tránh thị vệ đi tới dòng suối phía sau núi, rửa đi vết máu khắp người. Cô không lúc nào không phải chịu đựng nỗi đau thiên đao vạn quả, nhưng biểu tình trên mặt lại hết sức bình tĩnh, tựa như chưa xảy ra bất cứ chuyện gì cả. Mặc dù cô mất đi trí nhớ, nhưng nỗi thống khổ hàng ngàn hàng vạn năm cô còn chịu đựng được, chút đau đớn tí xíu này có là gì.
Hôm nay là ngày cưới của giáo chủ và thánh nữ, trong giáo khắp nơi giăng đèn kết hoa, vô cùng náo nhiệt. Vì đề phòng sau khi mình đi sẽ có người hãm hại nam tử tuấn mỹ, thánh nữ bất kể ra sao cũng nhất quyết phải mang nam tử tới lễ đường, Hạ Sùng Lăng cũng kệ nàng ta. Gã thấy vậy rất tốt, để cho nam tử tuấn mỹ tận mắt nhìn thấy mình và thánh nữ kết làm phu thê, mới có thể hoàn toàn chặt gãy tình cảm giữa hai người, đến lúc đó gạo nấu thành cơm, gã tìm cơ hội giết người này sau cũng không muộn.
Một thị nữ đi vào khoảng sân vắng vẻ, dè dặt gọi: "Tả hộ pháp đại nhân, giờ lành sắp tới, ngài nên tới lễ đường."
Lâm Đạm tỉnh lại từ trong nhập định, từ từ nói: "Mang cho ta một bộ y phục đen."
"Hôm nay là ngày vui của giáo chủ, hay là ngài mặc đồ đỏ nhé." Thị nữ cúi thấp đầu, không dám nhìn cô.
"Đồ đen đỡ bẩn." Lâm Đạm giọng hết sức lãnh đạm. Cô đi giết người, không phải tới uống rượu mừng.
Thị nữ không dám khuyên nữa, tìm một bộ y phục đen cho cô mặc, an ủi: "Tả hộ pháp đại nhân, ngài không cần trách cứ Bạch công tử, hắn cũng bị Hạ Vũ Phỉ làm liên lụy. Ngài lần này tham gia hỉ yến xong thì mang hắn về đi, tránh cho giáo chủ giận cá chém thớt với hắn." Bạch công tử chính là nam tử mà nguyên chủ mang về, tên đầy đủ là Bạch Nham, Hạ Vũ Phỉ là thánh nữ mới thăng chức. Nàng ta vốn không tên không họ, chỉ có một số thứ tự, sau khi Hạ Sùng Lăng vừa ý thì ban tên ban họ cho. Mà ở Đông Thánh giáo, họ "Hạ" là một chuyện hết sức thần thánh, là sự công nhận của giáo chủ.
Nguyên chủ vì Hạ Sùng Lăng vào sinh ra tử rất nhiều năm cũng không thể được gã ban tên, Hạ Vũ Phỉ chỉ cần cười một cái, hoặc tùy ý nói vài câu dí dỏm, là có thể lấy được yêu thích của tất cả mọi người. Hạ Vũ Phỉ là giọt sương dưới ánh nắng mặt trời, nguyên chủ là con kiến trong bóng tối âm u, số mệnh khác nhau hoàn toàn.
Nhưng bắt đầu từ hôm nay, hết thảy không còn giống trước kia nữa. Lâm Đạm sẽ vì nguyên chủ phá vỡ giam cầm, chặt đứt ràng buộc, đi lên đỉnh cao võ đạo, bởi vì cô biết, chỉ có người mạnh mẽ nhất mới không bị kẻ khác chà đạp.
Lúc Lâm Đạm tới, giáo chúng đã tụ tập đông đủ, họ nhìn bộ đồ đen trên người cô, đáy mắt toát ra thần sắc hoặc là khinh bỉ, hoặc là sáng tỏ, hoặc là đồng tình. Tả hộ pháp đối với giáo chủ rễ tình đâm sâu, chuyện này cơ hồ tất cả mọi người đều biết, dù sau đó nàng tìm được và hết mực cưng chiều một nam tử khác là Bạch Nham, thì ai cũng hiểu lầm đây là hành động chọc giận giáo chủ. Bọn họ cảm thấy Lâm Đạm không biết cái gọi là "không lên được mặt bàn", ngày thường mặt lạnh như băng không thích nói chuyện, chẳng trách không chỉ giáo chủ coi thường nàng, thậm chí ngay cả nam sủng nàng nuôi cũng bị một thị nữ câu đi.
"Tả hộ pháp, ta khuyên ngươi mau về đổi một cái váy khác, nếu không giáo chủ trách phạt xuống ngươi không gánh nổi. Hôm nay dù sao cũng là ngày vui của giáo chủ, ngươi ăn mặc giống như đưa tang thế này, không phải cố ý rủa hắn xui xẻo sao?" Hữu hộ pháp thấp giọng khuyên nhủ.
Lâm Đạm chỉ nhàn nhạt liếc hắn một cái rồi ngồi xuống, uống cạn chén rượu mạnh. Màu da cô nhìn qua hết sức nhợt nhạt, môi lại đỏ thẫm như máu, đôi mắt đen láy bao phủ băng sương, hết sức khiếp người. Hữu hộ pháp cùng cô bốn mắt nhìn nhau, chẳng biết tại sao rùng mình một cái, lúc này không dám nói tiếp nữa.
Lâm Đạm buông chén rượu xuống, rũ mắt chờ đợi. Bạch Nham ngồi ở đối diện cô, nếu là thường ngày, cô đã sớm nhìn thẳng sang, nhưng hôm nay một cái liếc mắt cũng không cho, tựa như người xa lạ vậy. Bạch Nham cũng chỉ nhàn nhạt liếc cô một cái rồi nhìn về hướng cửa, giữa hai hàng lông mày vẫn là thoải mái trước sau như một.
Từ khi bị bắt tới Đông Thánh giáo, hắn như cũ gảy đàn ngắm hoa, mài mực múa bút, hoàn toàn không thấy hốt hoảng. Đối với hắn mà nói, bị người ta bắt cóc chỉ như đổi một chỗ ở mới, không có gì ghê gớm cả. Trong tay hắn cầm một chén rượu nhỏ, cũng không uống, mà thờ ơ chuyển động cổ tay, đầu ngón tay thon dài nhẹ nhàng gõ gõ miệng chén, tư thái hết sức nhàn tản.
Hắn vẫn trấn định như thường, ung dung không vội vã, khiến cho hắn càng tỏa ra ánh sáng thần bí, cũng càng mê người hơn. Trong lễ đường không ngừng có người nhìn về phía hắn, trai gái không chừa, nghĩ đến hắn chỉ cần lộ ra nụ cười ôn nhã nhàn nhạt, liền lập tức có người nguyện ý vào dầu sôi lửa bỏng vì hắn.
Có vài người không kiềm chế được đi về phía hắn, vốn định rót cho hắn một chén rượu, bị hắn nhàn nhạt liếc một cái liền lui bước, nhất thời không dám đường đột. Dù không có võ công, thân thể nhu nhược, quý khí tự nhiên sẵn có của hắn cũng không phải người thường có thể nhúng chàm.
Đang lúc nói cười vui vẻ, ngoài cửa truyền tới tiếng nhạc, tân lang và tân nương tới. Nhi nữ giang hồ không câu nệ tiểu tiết, hai người mới tới tự nhiên không thắt dây đỏ, không lên kiệu hoa, không đội khăn trùm đầu cho tân nương, mà sóng vai đi tới. Hạ Vũ Phỉ vừa vào đã nhìn về phía Bạch Nham, thấy hắn bình yên, trong bụng liền thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Sùng Lăng thì nhìn chằm chằm Lâm Đạm, ánh mắt hung ác. Trong lễ đường giăng đèn kết hoa, lụa hồng liễu rủ, người người ăn mặc hết sức tươi vui, duy chỉ có Lâm Đạm mặc một bộ y phục màu đen, gương mặt lạnh lùng, đây là muốn gì? Chẳng lẽ cô định phá hủy hôn lễ?
Hạ Vũ Phỉ cũng nhìn thấy Lâm Đạm, trong đôi mắt hạnh xẹt qua vẻ vui mừng. Chờ Lâm Đạm ồn ào, nàng ta sẽ thừa dịp loạn cứu sư phụ ra.
Mắt thấy bầu không khí vui mừng vì Lâm Đạm mà ngưng đọng lại, đúng vào lúc này, một giáo đồ chạy thật nhanh vào, lớn tiếng bẩm báo: "Giáo chủ, không xong! Người của Thanh Thành phái, Thiên Kiếm môn, Cửu Trọng sơn, các phái Âm Dương đánh lên núi, muốn diệt trừ Thánh giáo ta!"
"Trước đó vài ngày những môn phái này còn không có động tĩnh gì, vì sao hôm nay bỗng nhiên đánh lên núi?" Hạ Sùng Lăng giọng trầm ổn, thần thái ung dung, dường như không đặt mấy môn phái này vào mắt.
"Hồi bẩm giáo chủ, thuộc hạ cũng không biết!" Giáo đồ xấu hổ chắp tay.
"Hừ, tới liền tới, bổn tôn có gì phải sợ." Hạ Sùng Lăng cởi hỉ bào, sải bước đi về phía sơn môn, lại thấy một giáo đồ khác vội vã chạy vào, trên mặt toàn là hốt hoảng: "Không xong rồi giáo chủ, lần này vây công chúng ta có tất cả mấy ngàn người, còn có nửa bước tông sư do Vân thành phái tới áp trận, riêng cao thủ nhất lưu có hơn trăm người, chúng ta sợ rằng đỡ không được!"
Lời này vừa ra, giáo chúng vốn hung hãn lập tức thân thể cứng đờ, từ trong lòng sinh ra một cỗ khiếp đảm. Những thứ tự xưng danh môn chính phía luôn thi thoảng tới trước sơn môn khiêu khích, bọn họ chưa bao giờ sợ hĩa, nhưng đội hình khổng lồ như hôm nay thì trước giờ chưa từng nghe chưa từng thấy.
Cảnh giới võ đạo chia làm năm: tam lưu, nhất lưu, siêu nhất lưu, nửa bước tông sư, đại tông sư, mỗi khi đi lên một cấp, chiến lực sẽ tăng lên theo hàng ngàn hàng vạn lần. Một nhất lưu cao thủ có thể tùy ý tàn sát mấy chục võ giả tam lưu thông thường, mà nửa bước tông sư có thể chống đỡ sự vây công của hơn mấy trăm cao thủ nhất lưu, còn đại tông sư, đó là cảnh giới trong truyền thuyết, lúc đối chiến có thể làm núi lở đất mòn, biển động sông khô, quả thật là sát khí nhân gian.
Đại lục Đông Đường có tổng cộng năm đại tông sư, trong đó người mạnh nhất chính là thành chủ Vân thành. Hắn là võ giả bước vào cảnh giới đại tông sư trễ nhất, nhưng liên tiếp khiêu chiến thắng lợi bốn vị tiền bối, đứng hàng đệ nhất thiên hạ, tôn hào Vân Đế, thành trì do hắn quản lý cũng vì vậy mà có tên Vân thành.
Người mạnh nhất Đông Thánh giáo là Hạ Sùng Lăng, nhưng cũng chỉ là một cao thủ siêu nhất lưu, cách nửa bước tông sư còn rất xa. Nếu chẳng qua chỉ có mấy môn phái lớn vây công, không có Vân thành nhúng tay, gã còn có sức đánh một trận, nhưng lúc này cả nửa bước tông sư cũng đã phái tới, có con quái vật khổng lồ Vân thành áp trục, Đông Thánh giáo không còn sức chống trả.
Hôm nay nếu chống cự, tất cả giáo chúng sợ rằng đều chạy không thoát khỏi một chữ "chết"!