Khi Tề thị tỉnh lại thì trời đã tối, bà nhìn thấy Lâm Đạm liền bắt đầu rơi nước mắt, nghĩ lại thấy không cam lòng, trong miệng không ngừng nhắc: "Con bảy tuổi đi theo cha học nấu nướng, tới hôm nay đã được năm sáu năm, nói là đầu bếp lão luyện cũng không quá, sao lại bại bởi nha đầu nhà họ Nghiêm kia? Cũng không biết những người đó hôm nay xếp hàng ở ngoài nói cha con như thế nào, chúng ta không thể bảo vệ thanh danh cho hắn, lúc xuống suối vàng làm sao giao phó cho hắn đây? Bảo Điền, thiếp xin lỗi chàng..."
Nhìn Tề thị khóc lóc không ngừng, Lâm Đạm thầm nghĩ trong lòng: Nếu hôm nay Lâm Đạm còn ở đây, hẳn sẽ lòng đau như cắt tự trách bản thân. Nhưng người đã không còn, mà mình lại dùng thân phận của cô bé, cô cần phải chống đỡ cái nhà này thay cho cô bé ấy.
Lâm Đạm vốn dĩ cũng chỉ mười hai mười ba tuổi, vóc người gầy gò, gương mặt non nớt, nhìn qua còn nhỏ hơn tuổi thật hai ba tuổi, nhưng sớm như vậy đã phải gánh vác trách nhiệm nặng nề, thật không dễ dàng gì. Nếu như không phải có Lâm Đạm bỗng nhiên thay thế cô bé, cũng không biết bây giờ cô bé định làm gì.
Tề thị ước chừng cũng lo lắng vấn đề sinh hoạt sắp tới, tiếng khóc dần nhỏ đi, tiếng thở dài tiếp tiếng thở dài. Vừa vào lúc này, có hai tên sai vặt đi tới, nói là theo lời Hầu gia, để Tề thị và Lâm Đạm tiếp tục ở lại Hầu phủ, Hầu phủ không thiếu hai miệng ăn. Lâm Bảo Điền phục vụ Hầu gia mười mấy năm, ngay cả đi chiến trường cũng mang theo, tình cảm tuyệt không phải cưỡi ngựa xem hoa, ông chết, Hầu gia sẽ không làm khó hậu nhân của ông.
Vĩnh Định Hầu là một kẻ sành ăn, đầu lưỡi còn nhạy hơn hầu hết đầu bếp, làm sao không phân biệt được tốt xấu giữa hai bát canh cua? Nhưng hắn hết lần này tới lần khác nói hai bát canh không sai khác nhau lắm, đây là thiên vị Lâm Đạm, cũng là bảo vệ danh tiếng của Lâm Bảo Điền. Nhưng con trai hắn là một đứa nhỏ sành ăn không kém, đầu lưỡi còn nhạy hơn cả hắn, tính cách lại ngay thẳng, lúc này mới buộc Lâm Đạm nhận thua.
Ngày tỉ thí này những kẻ sành ăn trong Kinh thành tới hơn một nửa, khách khứa không ít, danh tiếng tốt do Lâm Bảo Điền đánh liều nhiều năm coi như không giữ được. Hôm nay đã truyền khắp ra ngoài, mọi người đều mắng ông là đồ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa, khi sư diệt tổ, nếu Tề thị và Lâm Đạm rời khỏi Hầu phủ, còn không phải bị bắt nạt tới chết?
Tề thị cũng sợ đối mặt với lời ra tiếng vào, nghe nói có thể tiếp tục ở lại Hầu phủ, lập tức thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Đạm là một người trầm ổn lí trí, vô cùng giỏi về nhận biết tình huống. Cô biết cùng Tề thị ở lại Hầu phủ là sự sắp xếp tốt nhất, bất kể là cô hay Lâm Đạm trước kia, đều không hiểu biết về thế giới bên ngoài Hầu phủ, tùy tiện đi ra ngoài đến bản thân còn không nuôi nổi, vậy chăm sóc Tề thị ốm yếu làm sao? Nhưng có một trực giác mãnh liệt hơn nói cho cô, nếu thật sự ở lại Hầu phủ, sẽ có nhiều chuyện không hay xảy ra. Cô mặc dù không nhớ rõ thân phận thật của mình và những gì mình đã trải qua, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng bản thân không chút do dự.
Chờ sai vặt Hầu phủ đi rồi, cô kiên định nói: "Mẹ, chúng ta vẫn nên rời đi thôi. Mẹ sợ bên ngoài lời ra tiếng vào, nhưng lời ra tiếng vào trong chính Hầu phủ mới là đáng sợ nhất, dẫu sao mọi người đỏ con mắt với nhà ta đã lâu, hôm nay chúng ta gặp xui xẻo, không thể thiếu chèn ép bắt nạt. Trước kia cha con được Hầu gia coi trọng, chúng ta ở trong phủ tự nhiên có mặt có mũi, nay lại như bùn trong lòng đất, ai cũng có thể giẫm một cái. Con bại bởi Nghiêm Lãng Tình, không phải đầu bếp Hầu phủ nữa, muốn ở lại thì phải làm con ở, mẹ cũng vậy. Coi như Hầu gia không đề cập tới chuyện này, liệu mẹ có mặt mũi nào ở lại đây với danh nghĩa khách nhân không?"
Đầu bếp Hầu phủ không giống nha hoàn sai vặt, khế ước họ ký không phải khế ước bán thân, mà là khế ước làm công, địa vị còn cao hơn một bậc so với quản gia Hầu phủ. Cũng vì vậy, Tề thị và Lâm Đạm lấy thân phận gia quyến ở lại Hầu phủ, coi như khách khứa. Tình huống hôm nay đã khác, không có Lâm Bảo Điền, hai người không thể giống khách ở lại Hầu phủ được nha hoàn sai vặt phục vụ như trước, cũng không thể vô công rồi nghề, kiểu gì cũng phải kiếm việc để làm.
Tề thị là một người tâm cao khí ngạo, nghe nói ở lại phải làm người hầu phục vụ, lập tức bắt đầu thu dọn hành lý. Bà thế nào cũng không thể luân lạc tới mức phục vụ người từng phục vụ mình.
"Cha con có mua nhà ở bên ngoài, cùng Nhị thúc và Tam thúc của con mở một quán rượu, nghe nói làm ăn rất tốt. Chúng ta ra ngoài tự lập môn hộ, không đợi ở Hầu phủ nữa." Tề thị mở rương thu dọn đồ đạc nữ trang, sầu khổ giữa mày nhạt hơn nhiều. Thua cũng thua rồi, bà không thể cứ trách mắng con gái, con gái hẳn mới là người thấy khó chịu nhất.
Lâm Đạm hơi thở phào, lúc này mới lôi một chiếc rương bằng gỗ tử đàn giấu dưới đáy giường ra, thấp giọng nói: "Vậy con đem kim đao với công thức nấu ăn trả lại cho Nghiêm Lãng Tình, thuận đường đi chào hỏi Hầu gia một câu."
Tề thị nhìn chằm chằm chiếc rương kia ngây người hồi lâu, cuối cùng không biết làm sao thở dài: "Đi đi."
Lâm Đạm cũng không mở rương đi thưởng thức kim đao vua ban khiến lòng người mê say cùng công thức nấu ăn của thực thần trong truyền thuyết, trực tiếp mang đến sân của tiểu Hầu gia. Hiện nay Nghiêm Lãng Tình là nha hoàn thiếp thân của tiểu Hầu gia, mang tới phòng bếp là vô ích.
Khi Lâm Đạm đến, Nghiêm Lãng Tình đang khẩn cầu tiểu Hầu gia đi lấy kim đao và công thức nấu ăn cho mình, nàng lo Lâm Đạm không cam lòng, phá hủy kim đao và công thức nấu ăn. Kim đao bị hủy có thể sửa, công thức nấu ăn dùng một cây đuốc đốt đi, vậy nàng trăm phương ngàn kế vào Hầu phủ có ý nghĩa gì? Nếu không phải Tề thị té xỉu, Lâm Đạm nháy mắt không thấy tăm hơi đâu, nàng nhất định sẽ bắt họ giao đồ tại chỗ.
Tiểu Hầu gia hơi hiểu tính cách Lâm Đạm, trong đầu nghĩ thủ đoạn trả thù ngọc đá cùng tan này có khi đối phương làm thật, vì vậy đồng ý ra mặt cho nàng ta. Hai người đang chuẩn bị tìm người, lại thấy một gã sai vặt khiêng một chiếc rương vào, nói là Lâm cô nương đưa, mở ra thì thấy đúng là kim đao và công thức nấu ăn, hai món đồ đều dùng vải đỏ bọc lại tỉ mỉ, giữ gìn hoàn hảo.
Tiểu Hầu gia theo bản năng nhìn về phía Nghiêm Lãng Tình, Nghiêm Lãng Tình đỏ ửng gò má, mặt lộ khó chịu. Mấy lời phòng bị đã nói trước đó, nhìn lại đúng là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử.
Hai người đi tới ngoài cửa, chỉ thấy một bóng người nhỏ gầy từ từ đi xa, bước chân ung dung.
...
Lâm Bảo Điền mặc dù rất được Hầu gia trọng dụng, lúc sinh thời cũng được ban thưởng nhiều, nhưng ông đều dùng để giúp đỡ anh em hoặc mua nguyên liệu nấu ăn trân quý, cũng không để lại bao nhiều tiền bạc. Tề thị tìm khắp phòng cũng chỉ lấy được một trăm hai mươi lượng bạc, nhất thời có chút sững sờ. Cũng may bên ngoài phủ họ còn bất động sản và cửa hàng, ngược lại không phải sầu lo về cuộc sống sau này.
Sự lạc quan của Tề thị không lây sang Lâm Đạm. Trong trí nhớ của Lâm Đạm, hai người em trai của Lâm Bảo Điền cũng không phải đèn cạn dầu, có chỗ khó xử thì đến tìm anh trai, có chỗ tốt thì lặng lẽ nuốt một mình, rất tư lợi. Bọn họ nói là thay Lâm Bảo Điền kinh doanh quán rượu, nhưng không thấy đem lợi nhuận hàng tháng đến, trừ phi chuyện làm ăn của quán rượu tụt dốc, cần món ăn mới, mới có thể ăn nói khép nép cầu tận cửa. Hôm nay danh tiếng "truyền nhân của kim đao ngự trù" của Lâm Bảo Điền bị hủy, coi như gián tiếp phá hỏng việc làm ăn của quán rượu, bọn họ cam tâm mới là lạ.
Đúng như dự đoán, khi Tề thị tìm thấy căn nhà phu quân mình mua để nghỉ ngơi là lúc, phát hiện nó đã sớm bị phòng hai phòng ba chiếm, nói cái gì cũng không cho họ vào cửa, còn cầm ra khế ước mua nhà ký tên lão Nhị và lão Tam, bắt họ cút mau.
Tề thị còn muốn lý luận mấy câu, em dâu hai phòng bắn tiếng, một mực nói rằng bà nháo sự, giả bộ tốt bụng tuyên dương danh tiếng đã sớm bị hủy của anh cả. Tề thị ngại mặt mũi không dám làm ồn ào, lau nước mắt đi về phía quán rượu. Bà biết quán rượu có tám, chín phần là bị chú Hai chú Ba chiếm cả rồi, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy thì chưa bỏ ý định.
Lâm Đạm yên lặng đỡ bà, cũng không phát biểu cảm tưởng. Chỉ trách Lâm Bảo Điền quá tin tưởng hai người em trai, mua sắm bất động sản, mở quán rượu kinh doanh cũng không hỏi tới chi tiết hoặc vật làm chứng, hôm nay coi như đến nha môn kiện cũng không thể thắng. Huống chi sau khi ông chết thanh danh không còn, tất cả của ông bị phủ định, ai sẽ ra mặt cho người vợ góa cùng đứa con côi của ông cơ chứ?
Lâm Đạm một đường đi một đường chịu đựng sự chỉ trỏ của mọi người, trong lòng đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất. Sau khi tới quán rượu quả nhiên bị chưởng quầy cản ngoài cửa không cho vào, còn rêu rao bắt cô phải lấy ra khế đất hoặc cổ phần làm chứng, nếu không sẽ đi báo quan.
Tề thị giận đến ánh mắt đỏ bừng, không tìm được câu nào phản bác. Lâm Đạm vuốt vuốt sống lưng không ngừng run rẩy của bà an ủi, ngẩng đầu nhìn lại, phát hiện bảng hiệu của quán rượu thay đổi, từ "quán rượu Lâm thị" đổi thành "quán ăn Nghiêm gia", bảng đỏ chữ vàng tỏ ra hết sức khí phái.
Lão Nhị nhà họ Lâm đi ra, chỉ bảng hiệu nói: "Đại tẩu, đại ca làm ra những chuyện xấu kia khiến bọn ta xấu hổ muốn tự vẫn! Hôm nay ta và Tam đệ làm chủ lấy cổ phần trên danh nghĩa trong di chúc của đại ca đưa cho nhà họ Nghiêm, coi như chuộc tội. Ngài tìm ta nháo cũng vô ích thôi, nợ người thì phải trả. Đại ca tạo nghiệt bọn ta thay hắn trả, coi như tích chút âm đức, để đại ca đời sau đầu thai làm người tốt. Ngài nếu thật sự lo nghĩ cho đại ca, lo nghĩ cho danh dự nhà họ Lâm ta, thì trước dừng lại đi." Dứt lời rất bất đắc dĩ thở dài một cái.
Người đi đường nghe thấy lời này rối rít vỗ tay khen ngợi, nói lão Nhị và lão Tam nhà họ Lâm khác hẳn với đại ca mình, có lương tâm, nói nhân nghĩa, hết sức đáng quý, ngày sau họ nhất định thường xuyên tới giúp đỡ việc làm ăn của quán cơm.
Tề thị sắc mặt trắng bệch, lảo đảo muốn ngã, Lâm Đạm cúi đầu xuống nở nụ cười nhạt: Hai phòng nhà họ Lâm đúng là giỏi tính toán, bỏ mặc vợ góa con côi của anh cả, không chỉ kéo mình ra khỏi kết cục thân bại danh liệt, mà còn giữ được sinh ý của quán cơm. Nếu Lâm Bảo Điền có nửa phần khôn khéo của họ, cũng không đến nỗi để vợ con lưu lạc tới mức độ này.
Nhưng người đã chết, hôm nay nói gì cũng vô dụng, nghĩ biện pháp sống tiếp mới là chuyện nên làm. Lâm Đạm tâm niệm vừa động muốn mang Tề thị rời đi, lại thấy Nghiêm Lãng Tình ngồi trên một cỗ xe tới, còn có tiểu Hầu gia cưỡi ngựa làm bạn bên cạnh, xếp hàng dài nhìn qua thật đĩnh đạc.
Lâm lão Nhị và Lâm lão Tam vội vàng nghênh đón, cúi người khom lưng, thái độ nịnh hót.
Tiểu Hầu gia mặt không đổi sắc xuống ngựa, thuận tay vén rèm cho Nghiêm Lãng Tình. Nghiêm Lãng Tình gò má ửng đỏ, nụ cười ngượng ngùng, liếc thấy Lâm Đạm đứng một bên, không khỏi sững sờ.
Lâm Đạm cũng không thèm nhìn hai người, đỡ mẹ rời khỏi. Chắc hẳn thái độ làm như không thấy của cô chọc phải Nghiêm Lãng Tình, đối phương tính nết thẳng thừng, không chút nghĩ ngợi hé miệng nói: "Lâm Đạm, nếu ngươi đã thua, vậy từ nay về sau xin ngươi chớ có lấy danh hiệu truyền nhân của kim đao ngự trù, cũng chớ có làm tiếp thức ăn của nhà họ Nghiêm nữa."
Lâm Đạm tính tình rất nhạt, không có nghĩa cô sẽ đứng yên để bị đánh. Trước đó lựa chọn dàn xếp ổn thỏa vì cô biết tình huống bất lợi cho mình, tranh đoạt nữa cũng không làm nên cái gì, ngược lại nên tiết kiệm sức lực suy nghĩ xem sau này làm thế nào. Hiện tại Nghiêm Lãng Tình muốn ép người vào đường cùng, cô không thể nhịn được nữa.
Tác giả có lời muốn nói: Văn còn rất gầy, mọi người nuôi cho mập rồi làm thịt.
Chủ yếu là văn nữ cường, nói yêu đương hay không còn nhìn tâm tình vai chính, không ngược.