Môi Trần Cảnh mấp máy nhưng không nói tiếng nào.
Gió đêm lùa qua ngón tay anh ta, hơi ngưa ngứa, giống như lùa vào trong phổi, không giấu nổi bất kỳ tâm sự nào.
Thiếu nữ đầu kia cười khẽ một tiếng.
Anh mím chặt cánh môi, nhìn chằm chằm ngón tay dài khỏe khoắn của bản thân không nói tiếng nào.
“Anh trai, trước khi Kỷ Điềm về thủ đô, anh nghĩ cách đánh cô ta một trận nhé, được không?”
Chẳng ra làm sao.
Hoang đường, nói hươu nói vượn.
“Ngài bạn trai à, xả giận thay em đi mà!” Cô ngân dài âm cuối nghe như làm nũng.
Nhịp tim Trần Cảnh bỗng tăng tốc không cách nào giấu nổi.
Dường như biết anh sẽ không có câu trả lời ngay, thiếu nữ cười nhẹ nhàng nói: “Anh trai nhà em lợi hại nhất, em biết anh có cách mà, bản lĩnh của anh lợi hại như vậy, muốn đánh người ta một trận lúc người ta không biết gì rất đơn giản mà. Thật đấy, không phải em dỗ anh đâu, em thích anh lắm, cũng thương vết thương trên lưng anh lắm, tất cả là tại Kỷ Điềm.”
Vừa nhắc tới chuyện coi anh ta như vũ khí, nhịp tim Trần Cảnh cuối cùng cũng bình thường trở lại, anh ta rất khó tin tưởng mình đã nghe cô nàng lừa đảo này nói láo tới tận giờ: “Cúp nhé.”
Chẳng lẽ anh ta còn định cho là thật hay sao?
“Đừng mà,” Đại Ninh biết mình có tiền án nên rất thành khẩn, “Cuối tuần này ông em sinh nhật, đến lúc đó anh tới đi, em dẫn anh đi gặp người lớn. Nói vậy thì chắc anh tin em không nói đùa rồi chứ. Là bạn trai em, chẳng lẽ anh không nên bảo vệ bé yêu của anh hay sao?”
Trần Cảnh khụ khẽ một tiếng, anh không hiểu sao cô có thể nói tiếng “bé yêu” ra dễ dàng đến thế, cô không thấy ngại sao?
Hai người không nói gì với nhau, lần này Trần Cảnh không phản bác lời cô nói, Đại Ninh hiểu ý, túm lỗ tai dài của con thỏ trong ngực, cười xấu xa.
“Nhớ kỹ nhé, đánh vào mặt ấy.”
Nghĩ thôi đã thấy buồn cười, Kỷ Điềm ở lại Phượng Minh liếc mắt đưa tình, kết quả bị người ta trùm bao tải đánh một trận, người đánh cô ta còn chính là người trong lòng, thật là đặc sắc.
Đến đây, Đại Ninh chủ động cúp điện thoại.
Thanh Đoàn thở dài, từ lúc nó đi theo Đại Ninh đến nay đã đọc không ít tiểu thuyết. Nó phát hiện con người một khi đã nhượng bộ là sẽ càng ngày càng nhượng bộ nhiều hơn. Hôm nay Trần Cảnh đồng ý dạy cho Kỷ Điềm một bài học, chưa biết chừng một ngày nào đó anh sẽ đồng ý chuyện a xít sun phua rít.
Giữ vững giới hạn cuối cùng chẳng qua chỉ là tự lừa dối bản thân mà thôi.
“Đại Ninh, cô làm bạn gái của anh ta thật à?”
Đại Ninh cười hì hì nói: “Làm chứ.”
Một kho vận khí biết đi, sao lại chê?
*
Kỷ Điềm không thuyết phục được Trần Cảnh, đành phải về thủ đô theo đúng kế hoạch. Cô ta sợ cô ta không quay về nhà, con khốn Kỷ Đại Ninh đó sẽ châm ngòi ly gián trước mặt ông và Kỷ Mặc Giác.
Trong lòng cô ta thầm mắng chửi Kỷ Đại Ninh rất nhiều lần, trước đây Kỷ Đại Ninh nhảy xe đi theo Triệu Dữ, Triệu Dữ yêu cô.
Nhưng vì sao lần này cô ta ở lại với Trần Cảnh, Trần Cảnh hoàn toàn không cảm động?
Đương nhiên Kỷ Điềm biết bản thân đã chậm hơn người ta một bước nhưng cô ta đã bù lại rồi, không hiểu sao cuối cùng vẫn thua trắng.
Cô ta nghiến răng nghiến lợi lên xe.
“Cô hai, xe hỏng.” Lái xe cũng không ngờ được săm lốp lại hỏng.
Mọi người còn vội lên máy bay, tâm trạng Kỷ Điềm rất tệ hại nhưng đành để người ta vẫy cho một chiếc xe.
Họ đều không phải người địa phương, xe càng chạy đường càng vắng vẻ nhưng chạy một hồi lâu vẫn không ai phát hiện ra. Vệ sĩ của Kỷ Điềm đang định hỏi thì xe dừng, một nhóm người đội mũ che mặt xông tới khống chế các vệ sĩ, trói chặt lại.
Kỷ Điềm bị người ta kéo xuống xe.
Cuối cùng cô ta cũng thấy hoảng hốt: “Các người muốn làm gì, cần tiền, cần tiền phải không, tôi cho các người, các người thả cho tôi đi đi.”
Bọn chúng phớt lờ cô ta, người kéo cô ta thấp thoáng có hình xăm hung dữ ở cánh tay, Kỷ Điềm trông thấy suýt thì ngất xỉu.
“Tha cho tôi đi, xin các người.” Mặt cô ta sợ quá trắng bệch ra: “Các người biết tôi là ai không?”
Có người cười khẩy một tiếng xem thường, đấm một quyền vào mặt cô ta.
Kỷ Điềm đau quá, nước mắt rơi như mưa, một giây sau, bọn “tội phạm bắt cóc” này đấm đá túi bụi vào người cô ta như thể bị điên.
Kỷ Điềm cho là mình sẽ bị xâm hại sau đó bọn chúng sẽ tống tiền người nhà họ Kỷ, không ngờ cô ta bị đánh một trận, sau đó ngất xỉu.
Bọn chúng ném cô ta vào bụi cỏ cao ba thước rồi phủi tay bỏ đi.
Dưới mũ trùm đầu, một người đàn ông cực kỳ cảm khái.
“Chẹp, phụ nữ có đẹp thế nào mà bị đánh sưng lên như thủ lợn thì cũng xấu hết đúng không?”
Người đàn ông cầm đầu ra hiệu bằng tay, những người khác lập tức ngậm miệng.
Nhóm các anh em phá cách vô cùng khó hiểu, mặc dù bọn chúng chuyên làm chuyện thế này nhưng đây là lần đầu tiên có anh Cảnh tham gia.
Thằng tóc xanh nhìn bóng lưng người đàn ông, không ngờ chuyện nham hiểm thế này anh Cảnh làm còn chuyên nghiệp hơn bọn họ.
Đợi tới lúc các vệ sĩ của Kỷ Điềm nghĩ cách thoát ra được khỏi dây thừng, họ vội vàng chạy tới nâng Kỷ Điềm dậy.
“Cô hai!”
*
Bầu không khí lúc ăn cơm tối của nhà họ Kỷ rất không vui vẻ.
Các người hầu hết sức cẩn thận nhìn cô cả một cái rồi lặng lẽ nhìn cậu Kỷ một cái.
Mọi người đều biết trước đây quan hệ của hai người không tốt đẹp, thế nhưng lần này cô cả mất tích rất lâu mới trở về, rõ ràng cậu Kỷ đã bắt đầu nhượng bộ, cô cả dường như lại càng không thích anh ta hơn.
Hôm qua thậm chí cô cả còn nói có Kỷ Mặc Giác ở đây, cô cả không nuốt nổi cơm, mang cơm về phòng ăn một mình.
Lúc ấy cậu Kỷ tái mặt suýt nổi giận nhưng cuối cùng lại nhịn.
“Em không thèm chấp chị.”
Ông chủ Kỷ cũng nhìn ra được dấu hiệu, trước đây dù cho Đại Ninh cãi nhau với Kỷ Mặc Giác thì cô cũng sẽ không nói những lời làm người ta đau lòng như vậy.
Ông nhìn xem cháu trai mặt mày sa sầm, không hiểu vì sao Đại Ninh lại thay đổi như thế.
Nhưng ở trong lòng ông nội, dù cho cháu gái có đanh đá thì cũng sẽ không vô duyên vô cớ gây sự. Ông nuôi cô lớn lên nên đương nhiên tin cô.
Ông nội thở dài, Đại Ninh không biết hồi biết tin cô “chết”, cậu em trai đáng ghét của cô đã từng lặng lẽ trốn đi khóc. Ruột thịt cùng một mẹ sinh ra, sao có thể thực sự ghét cô được. Giờ đã mất rồi lại có lại, chắc hẳn cháu trai sẽ biết quý trọng. Là ông của hai người, ông chủ Kỷ đành phải làm người đứng giữa chữa đôi bên, dỗ ngon dỗ ngọt, cuối cùng hôm nay cháu gái cũng chịu xuống cùng ăn cơm.
Kỷ Mặc Giác liếc Đại Ninh một cái thật nhanh rồi nhìn đi chỗ khác.
Ông nội ho một tiếng, theo những gì đã bàn từ trước, Kỷ Mặc Giác phải gắp thức ăn cho Đại Ninh.
Mặc dù Kỷ Mặc Giác không quen chút nào, anh ta vẫn miễn cưỡng gắp một cái đùi gà vứt vào bát của Đại Ninh.
“Ăn đi.”
Đại Ninh chẳng thèm nể mặt, vứt cả bát lẫn đùi gà vào trong thùng rác.
Người hầu thấy vậy không dám nhìn sắc mặt cậu Kỷ, vội vàng đổi cho cô cả một bộ đồ ăn mới.
Kỷ Mặc Giác vỗ bàn đứng dậy, vô cùng tức giận: “Kỷ Đại Ninh, chị có ý gì?!”
Đại Ninh trông đầy hồn nhiên, hoàn toàn phớt lờ anh ta, nói chuyện với ông ngồi ở bên.
“Ông ơi, lần này con mua cho ông rất nhiều thứ tốt, lát nữa cơm nước xong xuôi, con đưa cho ông xem.”
Ông chủ Kỷ bất đắc dĩ nói: “Được được được.”
Ông nội thiên vị cháu gái rõ ràng đến như thế, Kỷ Mặc Giác chỉ muốn bỏ đi mặc kệ nhưng nghĩ tới ba năm trước bản thân cũng bỏ đi mặc kệ, sau đó anh ta nghe được tin Đại Ninh “bị thương qua đời”, không còn gặp lại chị ấy nữa.
Anh ta khựng người lại, hung hăng lườm khuôn mặt trông chẳng giống anh ta cho lắm đó một cái, đá ghế ngồi xuống lại.
Chiếc ghế kêu két một tiếng, đám người hầu đua nhau gục đầu xuống.
Đang ăn dở bữa cơm thì điện thoại của Kỷ Mặc Giác bỗng nhiên reo lên.
Nhìn thấy tên người gọi, sắc mặt anh ta dịu lại, bấm nghe máy.
Đầu bên kia là giọng nữ khóc thảm thương đầy tội nghiệp: “Anh ơi, hôm nay em không về được, trên đường về em gặp phải người xấu nên bị thương, giờ đang ở bệnh viện. Anh ơi, em sợ lắm.”
Kỷ Mặc Giác biến sắc.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!