Triệu An An đứng nhìn hai người anh trai của mình.
Triệu Dữ bồng nó lên rồi thấp giọng nói: “Không sao đâu, nếu như cô ấy đến nhà chúng ta ở mà ăn hiếp em, thì em cứ nói với anh.”
Triệu An An ôm chặt lấy cổ của Triệu Dữ rồi gật đầu.
Triệu Dữ không có ý định tiếp đãi Đại Ninh bằng những món ngon, không phải do anh ta keo kiệt, cũng không phải do anh ta hận thù gì Đại Ninh. Mà do anh ta đã nghĩ thông, một cô cả có bát ăn cơm hơn chín mươi triệu thì sẽ không coi trọng hai con gà với mấy cái trứng gà nhà anh ta đâu.
Buổi tối Đại Ninh mang một đôi giày sạch sẽ bình thường đợi Triệu Dữ đến đón cô.
Chú Tiền nói đến khô cổ họng: “Trưởng thôn đã đồng ý với tôi rồi, ông ta sẽ giết hết những con lợn làm cô sợ đi mà,cô cả, cô cứ ở đây có được hay không?”
Đại Ninh cười híp mắt nói: “Chú đừng lo lắng, không phải Triệu Dữ nói là sẽ chăm sóc cho con hay sao?”
Chú Tiền thấy sốt ruột đến nỗi già đi mấy tuổi.
Dù trưởng thôn đã nói người thanh niên đó sống rất độc lập, tính tình cũng rất tốt, nhưng bọn họ nào yên tâm để cho cành vàng lá ngọc này sống trong nhà của người lạ chứ.
Triệu Dữ sắp đi đến rồi.
Đại Ninh nói: “Con đi đây, mau mang hành lý của con đi”
Nói xong, có một người nhanh chóng nhảy ra.
Chú Tiền thở than một hơi, Trương Vĩnh Phong chỉ nghe lời của Đại Ninh, nghe cô cả nói mang hành lý đi, anh ta nhanh chóng nhấc một túi đồ lớn và một vali hành lý đi theo.
Túi đồ cao hơn nửa người, đây chính là thảm trải sàn của cô cả, còn có cả gối rèm nữa. Bên trong có lớp xen kẽ với nhau để giữ cho sạch sẽ. Trong vali chính là quần áo và các đồ dùng hăng ngày.
Trưởng thôn Lý Ái Quốc hỏi: “Cô cả, vợ nhà tôi có cần giúp cô giặt mấy bộ đồ mới thay ra ngày hôm nay hay không?” Ông ta rất sợ bàn tay thô ráp của vợ mình sẽ giặt hư đồ của cô cả mất, nhà ông ta không đền nổi đâu!
Đại Ninh vãy vẫy tay nói: “Không cần đâu, cứ gọi lại cho Triệu Dữ giặt.”
Trưởng thôn thở phào một hơi, khi tiễn đại thần đi, ông ta có một cảm giác thoải mái đến lạ kỳ. Tuy rằng ông ta kiếm được ít tiền hơn, nhưng con người ông ta có thể yên bình hơn.
Triệu Dữ đi ngược dòng ánh hoàng hôn.
Sau lưng anh ta là những làn khói nghi ngút, nhà nào cũng đang nấu cơm cả. Từ đằng xa, Đại Ninh đưa mắt ngắm nhìn anh ta, anh ta cao tầm khoảng một mét tám mươi ba, trông có vẻ không trưởng thành như lúc sau này, làn da cũng ngăm đen hơn một chút. Chỉ có mỗi khí chất, chính là cái thái độ bình tĩnh đó khiến người ta thấy quen mắt mà thôi.
Không phải tự nhiên mà cô thấy ghét con người này.
Trong quyển nam tần văn này, Triệu Dữ chính là một trong các nhân vật chính. Anh ta có xuất thân cơ hàn, gia cảnh đổ nát, anh ta vẫn luôn tự học, đi lên từ vùng núi nghèo này, sau này anh ta dựa vào đầu óc kinh doanh xuất sắc với cá tính bình tĩnh của mình, nên đã được một nhà giàu nhìn trúng, hứa hôn với anh ta.
Ai cũng nghĩ anh ta dễ năm thóp, không ngờ anh ta lại lợi dụng tài sản của hộ nhà giàu đó, một bước lên mây, cuối cùng trở thành một nhân vật lớn.
Nếu như Đại Ninh chỉ là một độc giả bình thường, bỏ qua sự thật về Triệu Dữ, cô cũng sẽ thấy sự huy hoàng của anh ta vô cũng tốt đẹp.
Tiếc rằng, cô lại chính là con gái ngu ngốc của nhà giàu kia, chính là người bị người ta lợi dụng tài sản, bị người ta bỏ rơi, bị người ta chiều hư. Hơn nữa, vì muốn chiếm đoạt ngôi nhà của cô, Triệu Dữ rất có khả năng chính là người đã hại chết ông nội của cô.
Vừa nghĩ đến đây, cô liền phồng hai má lên, thấy Triệu Dữ vô cùng chướng mắt.
Vừa nhìn thấy tâm trạng cô không được tốt, Triệu Dữ là người thông minh, nên liền im lặng không nói tiếng nào.
Đại Ninh nói: “Trương Vĩnh Phong, đưa hành lý cho anh ta cầm đi.”
Trương Vĩnh Phong lập tức đồng ý, đưa gói đồ qua cho Triệu Dữ.
Triệu Dữ im lặng nhận lấy, bình thường anh ta cũng quen làm việc nặng nên cũng không thiếu gì sức lực, có vác một gói đồ lớn cũng không thấy tốn sức gì lắm.
Bốn người vệ sĩ rinh theo giường của cô, Triệu Dữ cũng không nói gì, đi trước dẫn đường.
Đại Ninh quay đầu nhìn Trương Vĩnh Phong: “Anh đi theo tôi làm gì nữa, đi về đi!”
Trương Vĩnh Phong gãi gãi đầu: “Ơ...”
Đại Ninh nói: “Không để cho người khác động vào đồ của tôi, nếu không tôi sẽ tức giận lên đó, đặc biệt là Trần Tiểu Lợi.”
Cô trông rất dữ dẫn, Trương Vĩnh Phong nở nụ cười ngây ngô.
Trần Tiểu Lợi mấy hôm nay cũng trở nên thành thật hơn, cô ta đứng bên cạnh nghe Đại Ninh nói vậy thì vô cùng tức giận. Cô ta vốn tưởng đi theo Đại Ninh thì những ngày tháng tốt đẹp của mình đang chờ đón, không ngờ Đại Ninh lại tính toán đến thế.
Trương Vĩnh Phong nhanh chóng gật đầu, hệt như một con chó bảo vệ trung thành vậy.
Đại Ninh rất hài lòng, lúc này mới tiếp tục đi theo Triệu Dữ.
Triệu Dữ vác hành lý của Đại Ninh đứng ở một bên chờ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi thế mà anh ta đã căn bản hiểu được tính cách của Đại Ninh.
Độc đoán, nóng tính, keo kiệt và nhống nhão.
Thôn lớn như vậy, cũng may là có đường lớn, đi cũng không xa, lúc bọn họ vừa về là Triệu Bình đã nấu cơm xong.
Theo lý mà nói thì phải đút cơm cho bố mẹ trước, nhưng mà hôm nay nhà có khách đến, Triệu Bình đưa mắt nhìn sang anh mình.
Triệu Dữ đặt hành lý của Đại Ninh xuống, thấp giọng nói: “Cứ làm như cũ đi.”
Triệu Bình thấy vậy thì chạy vào phòng bếp, nhanh chóng đút cơm cho bố mẹ. Trong lòng nó vô cùng sợ hãi, sợ tiếp xúc với Đại Ninh, trong mắt Triệu Bình lúc này, làm hỏng thứ gì của cô cả nhà họ Kỷ cũng phải đền một khoản tiền lớn cả.
Đại Ninh ngạc nhiên nhìn cô bé đen gầy ở trước mặt: “Em tên là gì vậy?”
Cô bé đen gầy đó nhìn cô, vừa ngạc nhiên, vừa ngại ngùng: “Triệu, Triệu An An.”
Đại Ninh như bị sét đánh ngang tai.
Đây mà chính lại là Triệu An An lúc nhỏ đây hả! Cô vẫn còn nhớ con bé đó không xấu xí như vậy, Triệu An An mười hai tuổi của sáu năm sau trông rất hoạt bát mà.
Nói thật, cô không mềm lòng với người chết tiệt nào trong nhà họ Triệu này, trừ Triệu An An.
Mấy năm sau, cả nhà họ ai cũng có tính toán trong lòng, mỗi Triệu An An vẫn tưởng Đại Ninh chính là chị dâu của nó thật. Tính tình của Triệu An An hướng nội hiền lành, nhìn thấy ai cũng tưởng người tốt cả.
Đại Ninh véo má Triệu An An nói: “Em xấu quá đi."
Triệu An An cũng có chút uất ức, nó cũng biết mình không xinh xắn.