Mấy ngày hôm sau, Đại Ninh chuẩn bị xuất phát.
Cô cho hai chiếc xe tải lớn chở đồ đi trước, bản thân mình nói lời tạm biệt với ông nội.
Ông Kỷ sờ vào mái tóc xoăn xoăn mềm mượt của cháu gái mình, giọng ông ta không nỡ, nói: “Vậy mới đúng này, Ninh Ninh nhà mình đẹp như thế, đừng có học theo mấy đứa học trò hư nữa, như vậy mới xinh đẹp này.”
Lúc cô còn là cô gái nhỏ, cô dễ thương đến mức khiến người ta muốn chết đi vì cô, so với đứa em trai sinh đôi Kỷ Mặc Giác gầy guộc của mình thì trông cô xinh đẹp hơn rất nhiều, cũng vì thế mà nhiều năm như vậy rồi, ông chủ vẫn đối xử với Đại Ninh tốt nhất.
Trong lòng Đại Ninh thấy có chút chua xót, cô muốn ở cạnh ông nội mình lâu hơn, bất luận là kịch bản có đáng sợ đến mức nào, thì ông nội cũng là người duy nhất không thù hằn ghét bỏ cô.
Nhưng thời gian nào có chờ đợi con người, muốn giúp ông nội thoát khỏi cảnh chết thảm, thì cô không thể không rời đi được.
Đại Ninh vẫy vẫy tay, giọng nói cô rất ngọt ngào: “Con rất nhanh sẽ quay trở về thôi mài!”
Ông chủ đứng ở cổng, nhìn xe của đứa cháu gái mình đi ngày một xa.
Đại Ninh đang ngồi nhai kẹo cao su thổi bong bóng trong xe, Chú Tiền đang lái xe đột nhiên nói: “Cô cả à, bạn thân của cô đang vãy tay kìa.”
Thời gian trôi qua quá lâu rồi, Đại Ninh suy nghĩ một hồi, rất lâu sau cô mới nhớ ra “bạn thân” là ai.
Năm cô mười bảy tuổi, đúng là cô có một người bạn thân, chính là một cô gái sinh ra trong gia đình khá giả, hơi mũm mĩm nhưng lại biết lấy lòng người khác, cô ta tên Trần Tiểu Lợi, Đại Ninh đối xử với người khác không tốt, nhưng đối với Trần Tiểu Lợi thì tốt không thể tả nổi.
Nhưng mà con người này đúng là quá vô ơn rồi, mấy năm sau cô ta đi khắp nơi phá hoại danh tiếng của cô, bêu rếu cô sao mà ác độc cay nghiệt đến thế, hình như còn trở thành bạn thân của nữ chính nữa, cũng không biết cô ta có kết cục thế nào.
Đại Ninh thấy có chút thú vị. “Dừng xe đi chú.” Để xem Trần Tiểu Lợi muốn làm gì.
Xe đã lái đi được một khoảng gần, Trần Tiểu Lợi thấy Đại Ninh không có ý định muốn xuống xe, cô ta chỉ đành tức giận tự mình chạy qua mà thôi.
Cô ta mở cửa xe ra, vẫn lên tiếng trách mắng như trước kia: “Đại Ninh, không phải đã hẹn là hôm qua sẽ đi xem..."
Vừa nói dứt lời, Trần Tiểu Lợi liền ngớ người ra, cô ta nhìn người con gái trước mặt và thấy vô cùng bất ngờ.
Người con gái đẹp sắc sảo hệt như một con búp bê trước mặt cô ta nhướng mày nói: “Xem cái gì?”
Trong lòng Trần Tiểu Lợi rối tung như tơ vò, cô ta không dám tin người này chính là Đại Ninh! Cô ấy, sao cô ấy lại trở nên xinh đẹp đến thết
Cô ta kìm nén lòng ghen tị của mình lại, rồi càng trở nên bất mãn nói: “Đi xem hội triển lấãm đó!”
Vốn dĩ là Đại Ninh đã hẹn cô ta đi xem triển lãm, kết quả là Đại Ninh lại không đi, bình thường khi đi mấy chỗ này toàn do cô cả nhà họ Kỷ trả tiền, Đại Ninh không đi, Trần Tiểu Lợi lại tiếc tiền, dĩ nhiên cô ta cũng không đi.
Đại Ninh sờ cằm nói: “Ờ, quên mất.”
Trân Tiểu Lợi muốn nổi nóng theo bản năng, nhưng mà khi cô ta nhìn vào đôi mắt xinh đẹp trước mắt mình, cô ta lại chẳng nói được gì cả. Cô ta có một linh cảm, như thể giờ cô †a lật mặt thì “tình bạn” giữa cô ta và Đại Ninh cũng không còn nữa.
“Cậu muốn đi đâu thế?”
Đại Ninh liếc nhìn cô ta, cảm thấy rất thú vị, cô nói: “Đi thôn Hạnh Hoa nghỉ dưỡng.”
Trân Tiểu Lợi liền suy nghĩ, dù cô ta không biết thôn Hạnh Hoa là chỗ nào, nhưng nơi mà cô cả đi chắc chắn là một nơi rất đẹp.
Mắt cô ta liếc ngang qua: “Mình biết mấy hôm nay tâm trạng cậu không được tốt, mình đi với cậu, vậy còn có thể chăm sóc cậu được.”
Xém chút thì Đại Ninh bật cười.
“Cậu muốn đi theo chăm sóc mình hả?” Sau khi nắm được phần kịch bản mấy năm sau, Đại Ninh mới phát hiện suy nghĩ nông cạn của Trần Tiểu Lợi chả là cái gì cả, cái gì cũng đã viết thẳng lên mặt cô ta rồi.
Đại Ninh nói: “Được thôi, nhưng mà bố mẹ cậu có lo lắng hay không?”
Trần Tiểu Lợi nói: “Mình gọi một cuộc điện thoại về là xong.”
Đại Ninh cũng không ngăn cản, cô nhìn Trần Tiểu Lợi leo lên xe, nhìn bộ dạng vô cùng vui vẻ của cô ta. Bố mẹ Trần Tiểu Lợi cũng rất thích lợi dụng người khác, từ trước đến giờ Trần Tiểu Lợi lợi dụng Đại Ninh rất nhiều thứ, bọn họ mong sao con gái được kết giao với cô cả đây, còn khen Trần Tiểu Lợi thông minh nữa.
Đại Ninh gắng nhịn cười: “Xuất phát thôi.”
Xe đã chạy được nửa ngày đường, trên đường đã tìm một nhà nghỉ để nghỉ ngơi một đêm.
Đường đi ngày càng nghiêng sang một bên, mấy người họ đổi sang xe ba bánh tiếp tục tiến về phía trước, cuối cùng Trần
Tiểu Lợi đã cảm thấy có gì đó không đúng.
“Rốt cuộc là chúng ta định đi đâu vậy?”
Đại Ninh lấy ra một bao hạt dưa, con người cô nhỏ mọn, chia hạt dưa cho Chú Tiền và Tiểu Trương, nhưng lại không chia cho Trần Tiểu Lợi: “Đi thôn Hạnh Hoa đó.”
Trần Tiểu Lợi đứng ngồi không yên nhưng vẫn cố nhẫn nhịn. Cô ta an ủi bản thân mình, cô cả sẽ không tự mình làm khó bản thân, nhất định còn có chốn bồng lai tiên cảnh chờ đón bọn họ đến.
Mãi cho đến buổi chiều, trời đổ cơn mưa lớn, trên đường lấm lem bùn lầy, mà bọn họ sắp đi vào trong núi rồi.
Trần Tiểu Lợi có chút e dè, nhưng đến cũng đã đến rồi, dù sao nếu không lợi dụng được gì thì hãng về vậy!
Mấy người họ ngồi trên xe ba bánh, chỉ có Đại Ninh là có ghế có đệm để ngồi.
Chú Tiền tự mình xuống xe trước: “Cô cả đợi chút, tôi sẽ quay về ngay”
Đại Ninh hát một bài hát, tâm trạng cô rất tốt, đôi chân nhỏ cứ lắc lư trong không trung. Nước mưa rơi lên đôi chân nhỏ nhắn mềm mại của cô, Tiểu Trương - một tên nhóc trẻ tuổi nói: “Cô cả đừng làm vậy, sẽ bị cảm lạnh mất.”
Đại Ninh khế ừ một tiếng, rồi sờ sờ đầu Tiểu Trương, sau đó thu chân mình lại, trong phút chốc, mặt Tiểu Trương đỏ ửng cả lên.
Trần Tiểu Lợi rất sốt ruột, cô ta nhìn xung quanh, nhưng nhìn sao thì nơi này cũng giống như vùng núi xa xôi hẻo lánh ấy. Cô ta móc điện thoại ra nhìn, đến sóng điện thoại cũng không còn nữa!
“Chúng ta sắp đi vào trong núi hả?”
“Đúng rồi.”
Trần Tiểu Lợi vô cùng thắc mắc, sao có thể đi vào trong chỗ này được chứ? Đi đường còn sợ trơn trượt!
Không bao lâu thì Chú Tiền đã quay trở lại, còn tìm đến hai người sống trong núi đã đứng đây đợi sẵn, bọn họ mang theo một cái ghế nhỏ được đo gọt tinh tế, trên ghế có mái che, có thể che năng tránh mưa.
“Cô cả lên ngồi đi ạ”
Trần Tiểu Lợi trừng mắt nhìn Đại Ninh bước lên cái ghế đó, cô ta không nhịn được lên tiếng hỏi: “Vậy còn mình thì sao?”
Đại Ninh cười châm chọc, cô rất xinh đẹp, giọng nói cô cũng ngân vang như chuông vậy: “Cậu đi bộ đi.”
Chú Tiền nói: “Xin lỗi nha, bọn tôi chỉ chuẩn bị cho cô cả thôi, cô Trần cũng có thể lựa chọn quay về được mà”
Nói thật thì trước giờ Chú Tiền cũng không ưa thích gì Trần Tiểu Lợi, cô gái này trông trẻ trung vậy nhưng lại tính toán nhiều thứ trong lòng, nhìn cô cả có vẻ ngang ngược, nhưng đã chịu không ít thiệt thòi trước mặt Trần Tiểu Lợi rồi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!