Đại Ninh nhìn thấy Đỗ Điềm, thì biết chắc bản thân cô đoán không sai mà.
Cô cả không hề khách sáo, ngồi vào giữa hai người họ, cô nhai kẹo trái cây rồi nhìn sang Triệu Dữ nói: “Tôi ở nhà không có gì vui cả”
Bình thường khi cô không giở trò xấu thì trông cũng rất vừa mắt, Triệu Dữ thấy tính tình cô cũng được.
“Chú Tiền không dẫn cô đi chơi hả?”
Đại Ninh nói: “Lão già chết tiệt như chú ấy chán gần chết ấy, tôi muốn chơi với hai người cơ.”
Không gian yên tĩnh được mấy giây, trong mơ hồ, Triệu Dữ và Đỗ Điềm cảm thấy nên dịch câu nói đó thành “Tôi muốn chơi hai người.”
Đỗ Điềm lễ phép nói: “Cô Kỷ, tôi đang học mấy câu tiếng anh, cô ngồi lên sách của tôi rồi, có thể dịch qua một chút được hay không?”
Đại Ninh lôi sách của cô ta ra, lật qua lật lại: “Cô hỏi Triệu Dữ làm gì chứ, anh ta ngốc như vậy cơ mà, vừa nhìn là biết chưa đọc sách được mấy ngày cả, chỗ nào không biết thì cô cứ hỏi tôi.”
Triệu Dữ nhìn sang Đại Ninh một cái.
Đại Ninh điên cuồng tự dát vàng lên mặt mình: “Tôi cái gì cũng biết hết đó, lại đây tôi dạy cho cô.”
Đỗ Điềm lại không có chỗ nào là không hiểu cả, nhưng Triệu Dữ vẫn đang nhìn, để giữ vững hình tượng cô gái trẻ dịu dàng có thái độ hiếu học thì cô ta nhẹ nhàng lên tiếng hỏi: “Cô Kỷ à, câu này nên dịch thế nào đây?”
Đại Ninh đưa mắt nhìn qua, ra vẻ suy nghĩ hai giây. Cô nói bản thân mình rất lợi hại, Triệu Dữ và Đỗ Điềm cũng đều tin cả rồi, suy cho cùng cô cả lớn lên ở thành phố lớn mà, những giáo viên được mời để dạy rất có kinh nghiệm.
Thế là lúc Đại Ninh muốn trả lời, đến Triệu Dữ cũng không nhịn được phải quan sát cô.
Đại Ninh trừng to hai mắt, cô lấy cái điện thoại từ trong túi ra.
Ngón tay cô gõ rất nhanh, mở phần mềm quét dịch ra, quét sang cuốn sách của Đỗ Điềm, rất nhanh sau đó, từ điển điện thoại đã dịch mấy câu tiếng anh ra cả.
Đại Ninh nhét điện thoại cho Đỗ Điềm: “Thấy tôi lợi hay không?”
Đỗ Điềm: ....
Triệu Dữ: ...
Đại Ninh rất hào phóng, cô cười hi hi nói: “Cô thích học. như thế, cho cô lấy điện thoại của tôi dùng đó, vô cùng tiện lợi luôn, quét một chút là không còn rào cản gì nữa, cô còn có thể tra từ điển nữa, luyện nghe, dịch vụ bao trọn gói luôn.”
Đỗ Điềm nghiến răng: “Không có công cán gì thì không nhận thưởng, điện thoại của cô quý như vậy, tôi sợ tôi sẽ làm hỏng nó”
Cô ta làm gì muốn học tiếng anh gì cơ chứ!
Đại Ninh gia đình giàu có nói: “Một cái điện thoại thôi mà, ngày mai tôi mua thêm trăm cái nữa. Cô ngồi xa ra chút đi, lúc nói chuyện nước bọt bản hết lên mặt người ta rồi này.”
Xém chút thì Đỗ Điềm không còn cười nổi nữa.
Cô cả khó chịu lau mặt, rồi quay người sang nhìn Triệu Dữ.
“Anh mau lau sạch cho tôi đi!” Triệu Dữ nhìn gương mặt má đỏ môi hồng của cô cả,
không có thứ gì trên đó cả, thì liền biết cô lại đang gây sự nữa rồi.
Triệu Dữ không để tâm đến Đại Ninh, anh ta quay đầu sang nhìn Đỗ Điềm nói: “Em Đỗ Điềm à, bình thường cô cả kiêu ngạo quen rồi, em đừng tính toán với cô ấy nhé.”
Đỗ Điềm mỉm cười miễn cưỡng: “Không đâu ạ.”
Nói thì nói như thế, nhưng lại không nói chuyện thêm được nữa rồi. Đỗ Điềm đè nén sự buồn chán trong lòng mình, đứng dậy nói: “Em quay về canh kê nhé, anh Triệu Dữ, cảm ơn anh nha”
Lúc cô ta đứng dậy rời đi, Đại Ninh lại còn vẫy tay với cô ta, Đỗ Điềm hít một hơi thật sâu, nhưng lại không quay đầu lại.
Thấy Đỗ Điềm đã đi xa, Đại Ninh quay người lại nhìn Triệu Dữ, Triệu Dữ cũng đang nhìn cô.
“Cô rất ghét Đỗ Điềm.”
Thứ Triệu Dữ dùng không phải câu chất vấn, mà là câu khẳng định.
Đại Ninh cũng không phủ nhận, ngược lại còn rất kiên trì thương lượng với anh ta: “Anh có cùng ghét cô ta với tôi hay không?”
Triệu Dữ nhìn cô một hồi, mím môi phun ra mấy chữ: “Gây sự vô cớ.”
Nói tới trình độ làm người khác thấy ghét có ai bì kịp cô cả đây cơ chứ? Triệu Dữ không hiểu Đỗ Điềm lắm, nhưng nhìn tình hình trước mắt, Đỗ Điềm không làm chuyện gì khiến người ta phải ghét cả, ngược lại lại còn rất lương thiện với mọi người.
Nếu như là người nghĩ nhiều, có lẽ còn đoán rằng, cô cả không thích anh ta và Đỗ Điềm ở cạnh nhau, có phải là có ý với Triệu Dữ hay không?
Nhưng Triệu Dữ thì lại không nghĩ như thế, Đỗ Điềm vừa rời đi, thì Đại Ninh liền cách xa anh ta một thước.
Triệu Dữ cũng có thể đoán được nguyên nhân, ban ngày anh ta vẫn ở chỗ phơi kê giữ kê, ánh năng chói chang tuy răng rất có lợi cho việc phơi kê, nhưng nóng thì thật sự rất là nóng, cho dù anh ta có là người con trai yêu sự sạch sẽ đi nữa thì cũng không có cách nào tránh khỏi người sẽ đổ đầy mồ hôi.
Thái độ chán ghét này của cô cả mà có ý gì với anh ta mới là lạ ấy.
Triệu Dữ nói với cô ta: “Nhân lúc trời còn chưa tối, cô mau đi về đi.”
Đại Ninh chống căm lắc đầu.
Đỗ Điềm không đi, cô cũng không thể đi được, Đỗ Điềm giống như Tiểu Cường (Tiểu Cường là con gián, một nhân vật trong phim của Châu Tỉnh Trì) đánh mãi không chết ấy, khi cô vừa đi thì thế nào cô ta cũng sẽ lại mò qua đây.
Triệu Dữ: “Cô không tự mình quay về, tối chút nữa tôi cũng không đưa cô về đâu nha.”
Đại Ninh nói: “Tôi không về đâu, tôi muốn ở đây giữ kê cùng anh.”
Triệu Dữ biết cô kỳ quặc lì lợm, sẽ không nghe lời anh ta, nên anh ta cũng không tốn nước bọt thêm làm gì.
Nếu như không phải cô cả náo loạn thì anh ta sớm đã ăn cơm rồi. Triệu Dữ lấy cái bánh khô hồi trưa anh ta để lại từ trong lều ra, rồi nhúng với nước sôi để nguội ăn.
Bánh này là do Triệu Bình em trai anh ta nướng, khô cứng không có vị gì.
Triệu Dữ khép hờ mắt, gương mặt không hề thay đổi.
Từ nhỏ anh ta đã phải sống những tháng ngày cơ cực thế này rồi, bây giờ cũng đã quen, không còn thấy khó ăn nữa, anh †a ăn thản nhiên như thường.
Đôi mắt to của cô gái trẻ ngồi bên cạnh trừng to nhìn anh ta.
Trước khi đến chỗ phơi kê, Đại Ninh đã ăn cơm tối do chú Tiền mang đến rồi, từ lúc sinh ra cô đã ngậm thìa vàng, kiếp trước cho dù có chết cũng chưa từng phải sống khổ ngày nào, cho dù trong lòng có hơi dằn vặt, nhưng rốt cuộc cô cũng là cô cả nhà họ Kỷ, trước giờ chưa từng thiếu thức ăn.
Đại Ninh thật không hiểu nổi, Triệu Dữ khổ sở như thế, sống còn có ý nghĩa gì nữa chứ? Bên cạnh còn có một đống gánh nặng, hệt như ngày tháng cứ mãi không nhìn thấy ánh sáng vậy.
Tuy rằng sau này anh ta phát đạt tài giỏi, nhưng mà bây giờ anh ta đâu có nhìn thấy được chuyện đó, đây chẳng khác gì không có tương lai đâu chứ.
Ví dụ bảo cô cả phải sống những ngày tháng như thế này, người không có ý chí phấn đấu như cô sẽ chọn cách sống yên bình thôi.
Ánh hoàng hôn lặn mất, trong thôn núi chẳng có mấy người nỡ bật đèn, chỗ phơi kê tối mù mịt. May là có ánh trăng,