Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống - Hoa Tiên Tửu

Đại Ninh muốn làm chuyện xấu nên không cho chú Tiền đi theo. Cô và Triệu Bình, hai người đi ven theo bờ ruộng quanh co một hồi, cuối cùng cũng nhìn thấy Triệu Dữ và Đỗ Điềm ở đăng xa.

Triệu Bình sợ anh trai sẽ trách móc mình vì đã dẫn cô cả đến đây, nó liền nhanh chóng hỏi Đại Ninh: “Anh của em ở kia kìa, bây giờ em đã có thể quay về được hay chưa?”

Đại Ninh cười hì hì gật đầu nói: “Hẹn gặp lại nhé.”

Triệu Bình cũng không dám nhìn cô nữa, nó chạy như bay, bây giờ nó nó đã mười hai tuổi rồi, cũng sắp đến tuổi người trẻ yêu đương cả rồi, cô cả đẹp đến sắp biến thành yêu quái ấy, tính tình lại chẳng tốt lành gì, nó nghe mấy bạn cùng lớp cấp hai bảo, tốt nhất là không nên động đến loại con gái này.

Nó thì làm gì dám động đến cô cả chứ, một cái chén hơn chín mươi triệu, hại nó mơ thấy ác mộng cả đêm.

Triệu Bình chạy đến mất hút, Đại Ninh xách váy lên, cẩn thận đi qua vũng bùn lầy rồi tiến gần đến nam chính nữ chính.

Tốc độ di chuyển của Đại Ninh chậm vô cùng, trên thực tế, đổi lại là Đỗ Điềm thì cô ta đã đi nhanh hơn một chút rồi.

Trước khi xuyên sách thì Đỗ Điềm đã hai mươi lăm tuổi, là một công nhân viên chức, lúc nhỏ cô ta cũng sống cùng gia đình mình ở nông thôn, chuyện đồng áng gì cô ta cũng từng làm qua, khá là nhanh nhẹn tháo vát.

Sau khi gia đình cô ta khá giả lên, Đỗ Điềm bắt đầu chú ý tới chất lượng cuộc sống hơn, tự mình lên mạng để học cách nấu ăn pha trà.

Ở cái thôn Hạnh Hoa lạc hậu này, pha trà là một thứ gì đó rất xa xỉ, nhưng trình nấu ăn và nhận biết các loại rau dại của cô ta thì lại vô cùng xuất sắc. Nhờ vào hai kĩ năng này, từ khi cô ta xuyên sách đến nay, cô ta cùng mẹ mình cũng sống tốt lắm.

Cô ta biết được tình hình nhà Triệu Dữ, trong nhà chỉ có mỗi hai người con trai trẻ là hiểu chuyện chút, bình thường khi quần áo rách, cũng là họ tự mình khâu vá lại, theo sự phân tích của Đỗ Điềm, loại đàn ông này rất cần sự quan tâm và bầu bạn.

Triệu Dữ lại rất trọng tình, sau này giàu lên rồi, nhất định sẽ không quên ơn nâng đỡ của cô ta.

Trên thực tế thì linh cảm và sự phân tích của cô ta vô cùng chính xác. ở kiếp trước của Đại Ninh, cô ta đã trở thành một sự tồn tại không thể xóa nhòa trong cuộc đời của Triệu Dữ.

Nhưng lúc trước cô cả không đến để phá hoại.

Trời vừa hừng đông thì Đỗ Điềm đã làm bánh rau, cô ta không giống với những người lớn lên ở thôn Hạnh Hoa, lúc. nấu ăn sẽ cho dầu ăn vào, bánh được chiên lên vừa giòn vừa thơm.

Đỗ Điềm dịu dàng nói: “Anh Triệu Dữ à, em có làm bánh rau này, mẹ em bảo em mang đi chia cho hàng xóm một phần, anh có muốn ăn thử hay không?”

Lúc này đã là mười giờ rưỡi rồi, mặt trời đã hoàn toàn ló dạng, ánh sáng nẳng buổi trưa cũng không chói chang lắm, nhưng trời bây giờ là tháng bảy, nó vẫn khiến người ta cảm thấy mệt lả người.

Triệu Dữ nhìn sắc mặt vô cùng tươi tắn của cô ta, anh ta lắc đầu từ chối, cảm ơn ý tốt của Đỗ Điềm: “Cảm ơn, không cần”

Lúc trước, Đỗ Điềm được công nhận là cô gái đẹp nhất trong thôn, khiến người ta vừa nhìn là muốn đến bắt chuyện với cô ta ngay.

Đỗ Điềm cũng không tức giận, cô ta nói: “Vậy thì anh uống chút nước đi.”

Ánh mắt cô ta vô cùng chân thành, không quá nịnh nọt mà cũng không quá lạnh lùng.

Đỗ Điềm giải thích nói: “Năm ngoái chuyện mẹ em lên núi kiếm củi, dù sao thì cũng do anh cứu bà ấy một mạng, trước. giờ em vẫn luôn muốn cảm ơn anh mà”

Vốn dĩ Triệu Dữ luôn thắc mắc tại sao khoảng thời gian này Đỗ Điềm lại đối tốt với anh ta như thế, sau khi nghe cô ta nói thì anh ta mới hiểu ra.

Anh ta hơi do dự, nhưng lần này lại không từ chối nữa.

Năm trước anh ta vừa tròn mười tám tuổi, chính là cái tuổi cơ thể đang “trưởng thành”, lúc đói nhất, Triệu Dữ cảm thấy mình thậm chí có thể nuốt được cả một con trâu ấy chứ.

Rõ ràng đang bận rộn vụ mùa mà lương thực trong nhà lại chẳng có gì, bát cháo hồi sáng sớm đã bị tiêu hóa hết cả rồi. Anh ta càng uống nước thì càng đói, lại thêm Đỗ Điềm tiếp lời đưa đẩy nhẹ nhàng nói: Lần sau anh ra khỏi núi thì mang về cho em một con thỏ con nhé.”

Cô gái thông minh hiểu rõ, không thể cứ liên tục bức ép, chỉ có việc trao đổi mới có thể khiến người đàn ông yên tâm được.

Mấy cái bánh đổi lấy một con thỏ, tính ra thì cô ta được lời rồi.

“Được.”

Triệu Dữ đi lên từ ruộng lúa, nhận lấy mấy cái bánh rau

của Đỗ Điềm, cầm lấy bình nước sôi để nguội do cô ta mang đến, rồi ngồi xuống bên cạnh cô ta để ăn.

Đỗ Điềm nhẹ nhàng thanh khiết, lại có tài nấu nướng nữa, lông mày của Triệu Dữ thoải mái giãn ra, gió mùa hạ nhẹ nhàng thổi qua bọn họ, tất cả đều rất yên tĩnh đẹp đẽ, cho đến khi Triệu Dữ nhìn thấy cô gái mặc váy màu tím ở phía xa.

Cô cả đang cẩn thận đi tới. Đại Ninh liếc nhìn bọn họ đang tán gẫu với nhau, ánh mắt cô đổ dồn vào chiếc bánh rau trong tay Triệu Dữ, cô trở nên vô cùng chán ghét.

Triệu Dữ nhìn thấy ánh mắt đó của cô, vốn dĩ anh ta đang ăn rất ngon miệng, lại nhớ ra những món ăn ngon đầy ắp của cô cả hai ngày hôm nay, thì đột nhiên anh ta thấy chiếc bánh

trong miệng mình trở nên vừa cứng vừa vô vị.

Anh ta bỏ bánh rau xuống rồi hỏi Đại Ninh: “Cô đến đây làm gì vậy?”

Đại Ninh thắc mắc nghiêng đầu nói: “Tôi đến xem anh thu hoạch lúa nước chứ còn gì, sao anh không lo gặt lúa đi, đang lười biếng hay gì?”

Cô nghĩ ai cũng như cô chäc? Còn bảo người ta lười biếng!

Khóe môi Triệu Dữ mấp máy, nhưng lại không nói gì, bị cô làm mất tâm trạng ăn uống, anh ta lại xắn ống quần lên chuẩn bị đi xuống ruộng.

Đỗ Điềm ngồi ở bên cạnh ngước mắt nhìn Đại Ninh, khoảng cách rất gần, cuối cùng cô ta cũng cảm nhận thấy vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Đại Ninh rồi.

Làn da cô cả rất trơn tru, vô cùng mịn màng trắng trẻo. Đây vốn dĩ là cảnh đẹp giữa cô ta và Triệu Dữ, giờ có thêm Đại Ninh vào, trong phút chốc biến cảnh đẹp thành một cục diện kỳ lạ.

Đỗ Điềm cau mày nói: “Cô Kỷ à, anh Triệu Dữ cũng đâu phải cái máy đâu, lúc mệt thì dĩ nhiên phải ngồi nghỉ chút.”

Đại Ninh gật đầu đồng ý nói: “Dễ mệt thế hả, anh ta đúng là yếu ớt quá ha” Động tác của Triệu Dữ ngưng bặt lại, mu bàn tay lộ cả gân xanh.

Đỗ Điềm hít một hơi sâu, đôi mắt ẩn tình trừng lên nhìn cô: “Cô đừng có nói bậy nha!”

Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện Azz. Vào google gõ: Truyện Azz để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!