Lê Thiên Thiên ôm chiếc balo nhỏ nặng trĩu, không nói nên lời trước hành động trẻ con này của Diệp Thừa.
“Nặng như vậy em xách về không tiện.”
“Để anh chở em về.”
“Không cần, em cũng đang định mua xe, chút nữa tan làm sẽ đi xem xe.” Lê Thiên Thiên xua tay uyển chuyển từ chối.
“Em định mua của hãng nào?”
Diệp Thừa chặn lối đi của cô, vươn tay chỉ về phía dàn xe của mình, nói:
“Vừa lúc anh cũng muốn bán xe. Em có nhìn trúng chiếc nào không, anh sẽ bán lại cho em với giá chiết khấu.”
Lê Thiên Thiên nhìn qua dàn siêu xe của Diệp Thừa, cười mỉa nói:
“Chút tiền của em chỉ đủ mua một cái bánh xe.”
“Anh nói là sẽ bán lại với giá chiết khấu.”
Diệp Thừa chỉ vào chiếc Ferrari màu đỏ, tiếp tục nói:
“Anh không thích màu sắc của chiếc kia, nhưng nó lại hợp với em.”
Khóe miệng Lê Thiên Thiên giật giật, cô cảm thấy Diệp Thừa đang nói đùa.
“Chiếc kia dù có bán lại nửa giá thì cũng phải hơn 200 vạn. Em chỉ định mua một chiếc khoảng 20 vạn thôi.”
“20 vạn cũng được, anh bán nó cho em. Hoặc là em thích chiếc nào khác thì cứ chọn, tất cả đều 20 vạn.”
Lê Thiên Thiên: …
Đang mở cửa hàng đồng giá đấy à? Tùy tiện chọn, chiếc nào cũng 20 vạn?
Lê Thiên Thiên im lặng nhìn Diệp Thừa rồi chậm rãi nhíu mày, dường như muốn thông qua con ngươi sâu thẳm của hắn để nhìn ra được điều gì đó.
Hành động của Diệp Thừa thật sự không giống với một người đang có ý định trả thù, lại kết hợp thêm đủ loại biểu hiện dị thường gần đây, hắn sẽ không thật sự muốn theo đuổi cô chứ?
Nhưng…
“Em có người mình thích rồi.”
Hô hấp của Diệp Thừa cứng lại, tim như bị bóp chặt nhưng một lúc sau lại nhớ ra người mà cô nói thích là chính bản thân hắn nên cũng dần điều chỉnh hô hấp, gật đầu nói:
“Anh không ngại.”
Lê Thiên Thiên: …
-
Tiếng gầm rú lớn từ xa truyền đến, một chiếc Ferrari màu đỏ chói mắt dần tiến vào khuôn viên đại học D khiến người qua đường đều phải quay lại nhìn.
Chiếc xe dừng lại tại bãi đậu xe dưới lầu ký túc xá nữ, một cô gái xinh đẹp với mái tóc thẳng dài bước xuống từ vị trí ghế lái.
Rõ ràng vóc dáng cô gái này không hề thấp nhưng dưới lớp áo khoác lông vũ màu trắng phồng to, trông cô mềm mụp giống hệt một cục bông.
Lê Thiên Thiên nhớ lại đủ loại ‘không bình thường’ gần đây của Diệp Thừa, nếu như cuối cùng không có một câu “Không ngại” kia thì cô gần như đã tin là hắn thật sự thích cô.
Trong lòng thầm nghĩ dù sao cũng phải bị Diệp Thừa ‘chơi đùa ’, vậy thì cô cũng nên tranh thủ chiếm chút tiện nghi. Một xu cô cũng chưa đưa cho hắn nhưng đã trực tiếp lấy xe về đây.
Lên đến phòng ngủ, trông thấy Tần Hâm đang đứng đắp mặt nạ, Lê Thiên Thiên không khỏi kích động nhào đến ôm chặt lấy cô bạn.
“Hâm Hâm, cuối cùng cậu cũng trở lại, tối hôm qua ngủ một mình suýt chút nữa tớ đã bị hù chết!”
Mặt nạ của Tần Hâm suýt rớt, cô ấy chỉnh lại, có chút lo lắng mà hỏi:
“Cuối tháng này tớ dọn đi rồi, cậu phải làm sao đây?”
“Tớ cũng nên nhanh chóng tìm phòng thôi. À đúng rồi, có socola cho cậu này.”
Lê Thiên Thiên mở balo, bỏ những thứ Diệp Thừa cố nhét vào ra ngoài, lấy được hai hộp socola ở bên dưới đưa cho Tần Hâm.
Nhưng lực chú ý của Tần Hâm lại dừng trên mấy món đồ mà Lê Thiên Thiên vừa bỏ ra. Cô ấy cầm chai nước hoa của nam lên xịt thử một chút, hương tuyết tùng dễ ngửi tỏa ra xung quanh.
“Mấy thứ đồ của đàn ông này cậu lấy từ đâu ra? Sao lại còn có cả chìa khóa của Ferrari?”
Lê Thiên Thiên gạt mấy món đồ qua một bên nhường chỗ cho socola, bình thản đáp lại:
“Diệp Thừa.”
“Hả? Hai ngươi, ở bên nhau rồi?” Tần Hâm trực tiếp lột mặt nạ xuống, bắt đầu nhiều chuyện.
“Không, hôm nay không biết anh ấy trúng phải cơn gió nào, nói cái gì mà không muốn balo của tớ chứa đồ của người khác nên đã nhét đầy đồ của mình vào, lại còn nhất định bán cho tớ chiếc Ferrari với giá 20 vạn. Còn nữa, buổi sáng tớ đến trễ nên bị phạt dọn vệ sinh, anh ấy đến làm giúp tớ. Chưa kể trước đó anh ấy còn tỏ tình với tớ nữa.”
Lê Thiên Thiên vỗ bàn một cái, híp mắt lại, vẻ mặt trở nên nghiêm túc, tiếp tục nói:
“Cậu nói thử xem, dựa theo mạch não của người bình thường, đây có phải là anh ấy thích tớ, muốn theo đuổi tớ hay không?”
“Đúng đúng đúng.” Tần Hâm gật đầu liên tục như giã tỏi.
“Nhưng tớ đã nói với anh ấy là tớ có người mình thích rồi, cũng cho anh ấy xem cả tin nhắn tớ thổ lộ với Quả cam, thế nhưng anh ấy lại nói không ngại!”
“Không ngại?”
Tần Hâm kinh ngạc, sau một lúc lâu suy nghĩ mới lên tiếng phân tích:
“Có thể là do Diệp Thừa quá mức tự tin, cảm thấy cho dù cậu đã có người mình thích nhưng anh ta nhất định sẽ theo đuổi được cậu.”
“Không không, không phải cái loại tự tin này, biểu tình của anh ấy lúc đó chính là kiểu thật sự không để bụng.”
“Anh ta không để bụng chuyện cậu thích người khác, nói cách khác chính là anh ta không thích cậu? Vậy sao còn đối xử với cậu tốt như vậy?”
“Vậy nên những suy đoán trước đó của tớ đều đúng, Diệp Thừa đang muốn tớ phải ỷ lại vào anh ấy, chơi lạt mềm buộc chặt một thời gian rồi lại đá tớ, báo thù việc tớ đổi anh ấy lấy 500 vạn.”
“Thật đúng là tra nam!”
Tần Hâm bị những phân tích của cô bạn làm cho chấn động, cũng không khỏi cảm thán quả nhiên giữa nam thần và tra nam chỉ cách nhau một bước.
“Vậy tiếp theo cậu định làm gì? Muốn vạch trần anh ta à?”
“Đương nhiên là phải vạch trần, tớ không dư thời gian để đùa giỡn cùng anh ấy.”
-
Tối nay máy sưởi hoạt động không tốt nên trong phòng rét căm, Lê Thiên Thiên và Tần Hâm rửa mặt xong liền ôm lấy túi sưởi chui vào ổ chăn nhỏ của mỗi người.
Lê Thiên Thiên bàn việc mở phòng tập yoga cùng với Hoàng Tiêu.
Thật ra cô vẫn luôn nghiên cứu thị trường, cũng đã chọn được ba địa điểm khá tốt. Chờ cùng hẹn với Hoàng Tiêu đi xem và chọn xong cô cũng sẽ thuê luôn một căn phòng ở gần đó. Và chắc chắn sẽ tìm người thuê chung vì cô không dám ở một mình.
Đang trò chuyện cùng với Hoàng Tiêu thì lại nhận được tin nhắn từ Phương Ngạn Nghiễn.
【Nghiễn: Tôi muốn từ bỏ.】
【Nghiễn: Trà sữa nhỏ nói chuyện quá đả thương người, cậu ấy bảo tôi là biến thái.】
【Nghiễn: Cô cũng cho rằng tôi là biến thái sao? Cảm thấy tôi rất ghê tởm đúng không?】
Lê Thiên Thiên nhất thời không biết nên an ủi thế nào, thật ra Tân Trạch Vũ nói như vậy một phần cũng là do lúc đó quá tức giận nên không biết lựa lời. Nhưng cô cũng không nghĩ sẽ giúp Tân Trạch Vũ vớt vát lại ấn tượng vì dù sao cậu ấy cũng không muốn có chút liên quan gì đến Phương Ngạn Nghiễn nữa.
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Đương nhiên anh không phải biến thái, không cần phải để tâm đến lời của cậu ấy.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Ghê tởm chưa bao giờ là tính hướng, đó là nhân phẩm.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Việc anh đồng ý giúp tôi chuyện của Tiết Tấn Ninh đã đủ để chứng minh nhân phẩm của anh.】
【Nghiễn: Cảm ơn cô, chị em tốt.】
【Nghiễn: Tôi ủy khuất cả một ngày, đọc được những lời này của cô thì tâm tình cũng khá hơn nhiều rồi.】
【Nghiễn: Tôi cũng không thể cưỡng ép bẻ cong người khác, tôi chỉ muốn làm bạn với trà sữa nhỏ thôi nhưng không ngờ cậu ấy lại nói tôi như vậy.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Anh đừng buồn, cậu ấy cũng không hoàn toàn nhắm vào anh đâu. Chủ yếu là do tôi còn chưa kịp nói rõ mọi chuyện với cậu ấy mà hai người đã gặp mặt nhau, cậu ấy giận chó đánh mèo nên mới như vậy.】
【Nghiễn: Không có việc gì, tôi hiểu mà. Tôi cũng đã xoá bạn trên WeChat, về sau sẽ không làm phiền cậu ấy nữa.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Thật ra con người anh rất không tồi, chỉ là tương đối cảm tính. Có phải có một số việc anh biết rõ là không nên làm nhưng lại không khống chế được mình có đúng không?】
【Nghiễn: Cô hiểu tôi thật đó chị em tốt à.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Tuy nói việc vụng trộm tương đối kích thích nhưng thật ra trong tình yêu vẫn là nên quang minh chính đại thì mới gọi là tốt đẹp.】
【Nghiễn: Chị em à, những lời này của cô là có ý gì vậy? Tôi cảm thấy có ẩn ý gì đó.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Thật ra tôi vốn không nên nói nhưng sau khi tiếp xúc tôi cảm thấy anh là người không tệ nên vẫn là muốn tâm sự cùng anh một chút.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Tuy rằng khi tình yêu ập đến khó có thể cản được nhưng anh cũng không nên phá hỏng gia đình của người khác.】
【Nghiễn:?】
【Nghiễn: Tôi phá hỏng gia đình người khác lúc nào? Sao tôi có thể làm loại chuyện xấu xa như vậy được chứ? Cô, vậy mà lại phỏng đoán về tôi như thế!】
【Nghiễn: Uổng cho vừa nãy tôi còn xem cô là chị em tốt!】
Lê Thiên Thiên phát hiện cô không gửi tin nhắn cho Phương Ngạn Nghiễn được nữa. Một lời không hợp liền xóa bạn WeChat à?
Nhưng Phương Ngạn Nghiễn phản ứng kịch liệt như vậy, liệu có phải trong chuyện này có hiểu lầm gì đó rồi hay không? Hẳn là cô nên tìm thời gian đến tâm sự với dì Diệp một chút.
-
Lê Thiên Thiên cho rằng có xe là có thể rời giường trễ nửa tiếng, kết quả là sáng sớm cô đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.
“Đến chung cư đón anh đi tiểu miên hoa.” Mơ mơ màng màng nhận điện thoại thì nghe thấy giọng của Diệp Thừa truyền đến.
“Vì sao chứ?” Lê Thiên Thiên trở mình, mắt vẫn không mở, lẩm bẩm hỏi.
“Em tạm thời đảm nhận phần việc của trợ lý Hàn, quên rồi à?”
Cô lập tức mở mắt tiếp nhận hiện thực, hiểu ra mục đích của Diệp Thừa khi cho cô chiếc Ferrari, quả nhiên là không dễ gì chiếm được tiện nghi từ hắn.
“Cho em nửa tiếng được không?”
Lê Thiên Thiên mới vừa tỉnh ngủ nên giọng nói càng thêm mềm nhẹ khiến cho Diệp Thừa ở đầu bên kia cũng bất giác nhẹ giọng xuống.
“Được, không vội, trên đường nhớ phải cẩn thận.”
Cô không có thói quen để người khác phải đợi lâu nên sau khi cúp máy liền nhanh chóng rời giường rửa mặt sửa soạn, cố gắng lái xe đến chung cư của Diệp Thừa trong thời gian ngắn nhất.
Đến nơi cô gửi tin nhắn WeChat bảo Diệp Thừa xuống lầu.
Diệp Thừa lập tức trả lời.
【Cuồng tự luyến: Em lên đây đi.】
Lại còn muốn cô lên tận nơi mời xuống à? Có muốn cô thuê thêm người và kiệu đến để nâng xuống luôn hay không?
Lê Thiên Thiên vừa chửi thầm vừa bước vào trong sảnh, thang máy ‘đinh’ một tiếng rồi chậm rãi mở ra, Diệp Thừa đang đứng bên trong.
Hắn mặc sơ mi trắng, hai tay đút trong túi quần, đứng nghiêng người dựa vào thang máy, hơi cúi đầu.
Khoảnh khắc cửa mở Diệp Thừa cũng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Lê Thiên Thiên thì khóe miệng tự giác cong lên.
“Vào đi.”
Lê Thiên Thiên nghi hoặc bước vào thang máy theo Diệp Thừa lên nhà, vừa đến cửa đã ngửi được mùi cháo thơm nức mũi.
Cô vẫn chưa ăn gì nên không khỏi nuốt nước miếng rồi thăm dò nhìn về phía phòng bếp, trên bàn ăn đang bày đầy các món ăn sáng.
“Vào rửa tay rồi đi múc cháo đi.”
Lê Thiên Thiên nghe thấy vậy thì vui vẻ đổi giày bước vào trong, thú thật là cô có chút hoài niệm tay nghề của Diệp Thừa.
Cô múc hai chén cháo thịt nạc nấu với trứng bắc thảo mang ra, vô cùng tự nhiên mà ngồi vào bàn, gắp một cái bánh bao nhỏ nhét vào trong miệng, ăn một muỗng cháo, cả người đều trở nên ấm áp dễ chịu.
Một quả trứng được bóc sạch sẽ được bỏ vào trong chén của cô.
Lê Thiên Thiên nâng mắt nhìn Diệp Thừa lại đang tỏ ra ân cần quá mức, nhớ tới những phân tích của cô và Tần Hâm vào tối qua, cắn một miếng trứng rồi mơ hồ nói tiếng cảm ơn.
Trong lúc đang cân nhắc nên vạch trần chuyện này như thế nào thì lại thấy Diệp Thừa gắp rau thơm trong đĩa ra bỏ vào khăn giấy chuẩn bị vứt đi, cô vội lên tiếng ngăn cản:
“Đừng vứt, để em ăn cho.”
Không ăn thì là, không ăn bông cải xanh, cũng không ăn rau thơm, quả thật là kén ăn.
Lê Thiên Thiên lựa sạch rau thơm ra rồi lại đẩy đĩa về trước mặt Diệp Thừa.
Lúc này tiếng chuông báo WeChat bỗng vang lên, cô nuốt xuống một miệng đầy rau thơm rồi mở điện thoại ra xem, là tin nhắn từ nhóm fan nhỏ của Diệp Thừa, có người tag cô vào tin nhắn thoại.
Lê Thiên Thiên bấm vào, giọng nói của cô gái người Đông Bắc truyền ra:
“Cuối tuần cô có đến câu lạc bộ đấu kiếm xem Diệp Thừa không?”
Cô nhìn Diệp Thừa một lát rồi hỏi:
“Cuối tuần này anh có đến câu lạc bộ không?”
Đuôi lông mày Diệp Thừa nhướng lên, hững hờ hỏi lại:
“Em hy vọng anh đến à?”
Lê Thiên Thiên ra sức gật đầu, trong mắt đều là mong đợi.
Khóe miệng Diệp Thừa hơi cong lên, trước sau như một ngạo kiều thanh lãnh, tựa như có chút miễn cưỡng mà đáp lại:
“Vậy thì đi.”
Diệp Thừa thấy cục bông ngồi ở đối diện nhắn tin xong thì lại tiếp tục tập trung ăn sáng nên suy đoán hẳn là cô đã hẹn với hội chị em cuối tuần đến câu lạc bộ xem hắn.
Nhưng không quá một phút sau hắn lại nhận được tin nhắn WeChat từ Dương Chức.
【Mẹ: Cuối tuần Thiên Thiên muốn đến nhà chơi, con có về không?】
Diệp Thừa:?
Nét cười nhạt trên mặt đông cứng lại, hắn giương mắt nhìn về phía Lê Thiên Thiên đang ra sức ăn.
“Cuối tuần này em không đến câu lạc bộ?”
“Không đến, em muốn đến chỗ dì Diệp làm mát xa.”
Diệp Thừa: …
Cho nên, vừa nãy là cô xác định hắn không trở về nhà rồi mới hẹn đến nhà hắn chơi?
Trong lòng Diệp Thừa như có một ngọn lửa đang nhanh chóng bùng lên nấu chín lục phủ ngũ tạng của hắn.
Lê Thiên Thiên đúng là gia hỏa không tim không phổi!
- ???????: @????????
Lê Thiên Thiên lái xe đưa Diệp Thừa đến công ty, việc này cũng trở thành một lý do hợp lí cho việc cô bỗng nhiên lái siêu xe đi làm, không ai tỏ ra nghi ngờ gì.
Cô cũng kiệm lời không nói nhiều về việc này, sau khi giúp Doãn Hoằng làm vài việc vặt xong liền bắt đầu tìm kiếm thông tin nhà cho thuê.
“Thiên Thiên, cô định thuê nhà à?” Diêm Tiểu Đóa ngồi đối diện không biết đã đi ra phía sau lưng cô từ lúc nào, nhìn vào màn hình máy tính rồi lên tiếng hỏi.
Lê Thiên Thiên không quá thích cô ta nên liền bấm ẩn tab, máy tính trở về giao diện nền, thản nhiên đáp lại:
“Có việc gì à?”
“Không có việc gì, chỉ muốn hỏi một chút là cô có thể giúp tôi làm bảng biểu này được không? Tôi thật sự lo liệu không hết, dù sao thì cô cũng đang không làm gì.”
Lê Thiên Thiên nâng mắt nhìn thẳng vào cô ta, tự hỏi không biết cô ta là không có EQ hay vẫn là cố ý nói như vậy cho người khác nghe.
Không phải là không thể giúp nhưng cô ta nói như vậy thật sự có chút đáng ghét.
“Vậy chìa khóa xe giao cho cô, sớm tối cô đưa đón tiểu Diệp tổng nhé?”
Sắc mặt Diêm Tiểu Đóa trầm xuống, trề môi ra vẻ ủy khuất nhưng giọng nói lại không hề nhỏ.
“Nhưng, cô chỉ còn có mỗi việc này thôi mà cũng muốn tôi làm thay cô à?”
Lê Thiên Thiên cười lạnh một tiếng, chẳng muốn phí miệng lưỡi với cô ta thêm nữa.
“Tôi chỉ là một thực tập sinh, nếu không cô có thể đến nói một tiếng với cấp trên của tôi chính là trợ lý Hàn ấy, bảo anh ấy giao việc rồi tôi sẽ làm ngay lập tức.”
Đương nhiên Diêm Tiểu Đóa không dám đi tìm Hàn Dương, chỉ có thể nhỏ giọng nói thầm một câu:
“Vậy sao cô lại giúp thư ký Doãn làm việc chứ? Đồ nịnh nọt.”
“Bởi vì thư ký Doãn từng đứng ra giúp tôi vào thời điểm tôi bị khi dễ. Còn cô, chỉ biết khua môi múa mép sau lưng.”
Giọng Lê Thiên Thiên không lớn nhưng cả văn phòng đều có thể nghe được. Không ngờ cô gái nhỏ trông mềm yếu như vậy nhưng lại rất dám nói, yêu ghét rõ ràng.
Triệu Tương hơi cúi thấp đầu, không hiểu sao ngồi không cũng bị trúng đạn. Dạo này cô ta đã thành thật không ít, sao lại còn bị kéo vào chuyện này chứ?
Doãn Hoằng đã sớm nghe thấy động tĩnh phía bên này, đẩy đẩy cặp kính trên sống mũi rồi lên tiếng phân xử:
“Lê Thiên Thiên là thực tập sinh dưới tay trợ lý Hàn, công việc đương nhiên sẽ do trợ lý Hàn sắp xếp. Cô ấy nguyện ý giúp mọi người làm việc là tình cảm, ai cho phép mọi người tùy tiện lên tiếng sai khiến?”
Diêm Tiểu Đóa bị công kích từ cả hai phía, mặt mũi gần như mất hết nên cũng nổi lên ba phần tính tình, bị người khác khi dễ thì thôi nhưng sao một thực tập sinh vừa mới đến cũng có thể khi dễ cô ta chứ. Cô ta đứng thẳng người, đúng lý hợp tình mà nói:
“Thư ký Doãn, vậy Lê Thiên Thiên làm việc riêng trong thời gian làm việc cũng là được cho phép sao? Nếu cho phép vậy thì chúng tôi cũng sẽ làm như vậy.”
“Làm việc riêng gì?” Doãn Hoằng nhíu mày hỏi.
“Cô ấy lên mạng xem tin tức nhà cho thuê.”
“Là tôi bảo cô ấy xem, có ý kiến gì không?”
Giọng nói đầy hữu lực của Diệp Thừa vang lên từ phía ngoài cửa, không biết hắn đã đứng đó từ lúc nào. Dáng người đĩnh bạt, khí chất ngời ngợi khiến mọi người đều phải ngước nhìn nhưng sau đó cũng nhanh chóng vùi đầu làm việc, không dám tiếp tục ăn dưa nữa.
“Thư ký Doãn.”
Diệp Thừa gọi Doãn Hoằng một tiếng rồi chỉ tay vào Diêm Tiểu Đóa, nói:
“Kiểm tra khối lượng công việc của người này, xem thử là do sắp xếp công việc quá nhiều hay vẫn là do năng lực không đủ dẫn đến hiệu suất thấp. Nếu là vế sau thì bảo phòng nhân sự kết lương, thêm trợ cấp rồi cho nghỉ đi.”
Nói xong lại vẫy tay với Lê Thiên Thiên:
“Lại đây.”
Sắc mặt Diêm Tiểu Đóa không khác gì màu đất, còn Lê Thiên Thiên bình tĩnh đứng dậy đi theo Diệp Thừa đến văn phòng của hắn.
Hương thơm thức ăn tỏa khắp phòng, trưa nay Diệp Thừa lại tự mình xuống bếp?
Canh cá hầm dưa chua cay, thịt heo nấu hai lần*, sườn xào chua ngọt, tôm sốt cay.
*Hui guo rou (回锅肉): thịt được luộc chín mềm sau đó thái mỏng và chiên lên=> nấu hai lần
Thực đơn hôm nay là các món cay Tứ Xuyên.
Dựa vào phân tích của ngày hôm qua, ôm lấy mục đích muốn vạch trần Diệp Thừa, Lê Thiên Thiên liền không khách khí, trực tiếp ngồi xuống ăn.
Những chuyện khác không nói nhưng đồ ăn Diệp Thừa nấu đúng là ngon thật.
Trái ngược với Lê Thiên Thiên đang ăn như hổ đói, Diệp Thừa thong thả ung dung rót một ly trà lạnh đặt bên tay cô, lại đi lấy thêm một bịch khăn giấy nữa rồi mới ngồi xuống, sau đó duỗi cánh tay phải của mình đến trước mặt cô.
Lê Thiên Thiên nhìn cánh tay thon dài trước mặt, hàng cúc chỗ cổ tay áo lấp lánh sáng lên.
Cô nuốt đồ ăn trong miệng xuống, giơ ngón cái lên, nói:
“Rất đẹp mắt.”
“Giúp anh xắn tay áo.” Diệp Thừa gõ nhẹ vào trán cô một cái.
Lê Thiên Thiên: …
Tay trái không thể xắn ống tay áo, hẳn là tiểu não phát triển không đều? Không định đến bệnh viện kiểm tra thử một chút à?
Nhìn Lê Thiên Thiên đang nghiêm túc giúp mình xắn cổ tay áo, đáy mắt Diệp Thừa tràn đầy ôn nhu, tựa như không chút để ý mà lên tiếng hỏi:
“Em định thuê nhà ở đâu?”
“Vẫn chưa quyết định được, phải xác định địa điểm mở phòng tập yoga trước đã.”
“Khi nào mở phòng tập yoga?”
“Chắc là đầu xuân năm sau, hiện tại vẫn đang chuẩn bị.”
Diệp Thừa chậm rãi thu cánh tay về, lấy điện thoại mở bản đồ ra, điều chỉnh một lúc rồi chỉ vào chỗ đánh dấu màu đỏ, nói:
“Vị trí này rất tốt, giao thông bốn phía thuận lợi, đi đâu cũng tiện.”
Lê Thiên Thiên nhìn một chút, quả thật là một vị trí không tồi.
“Đây là chỗ nào? Giá thuê sẽ đắt lắm đúng không?”
Hai ngón tay thon dài của Diệp Thừa phóng to bản đồ lên, đáp lại:
“Chung cư của anh.”
Lê Thiên Thiên: …
Cô bỗng nghiêng người đến gần Diệp Thừa, đôi môi ăn cay đến đỏ ửng hơi cong lên, cặp mắt trong veo ngập nước nhìn hắn chăm chú.
Diệp Thừa chậm rãi buông điện thoại xuống, yết hầu lên xuống liên tục.
“Có phải anh còn muốn cho em cả chỗ ở?”
Giọng nói mềm nhẹ như mang theo ma lực câu hồn nào đó khiến Diệp Thừa nhất thời không thể suy nghĩ bình thường.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, Lê Thiên Thiên có thể thấy rõ dưới mí mắt của Diệp Thừa có một sợi mi bị rụng, cô vươn tay nhẹ nhàng lấy ra.
Còn đang định cảm khái lông mi của Diệp Thừa quá dài, vừa nâng mắt lên đã bắt gặp ánh nhìn mê ly của hắn, tựa như đang say rượu.
“Cho.”
Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào khiến đường cong xương hàm của Diệp Thừa trở nên nhu hòa, hàng mi của hắn khẽ run, mí mắt dưới vừa bị ngón tay cô chạm vào hơi nóng lên.
Tầm mắt Diệp Thừa trượt xuống môi cô, thân mình dần nghiêng về phía trước, càng tới gần thì nhịp tim cũng càng kịch liệt hơn.
Lê Thiên Thiên nhìn khuôn mặt Diệp Thừa đang dần sát lại, cuối cùng không giữ nổi vẻ trêu chọc trên mặt nữa, lập tức đứng lên hoảng loạn chạy mất, cơm cũng chưa ăn xong.
-
Lê Thiên Thiên quay về bàn làm việc của mình, trong lòng vẫn chưa thể bình tĩnh lại được. Vừa nãy, Diệp Thừa định hôn cô sao?
“Thiên Thiên, sao mặt lại đỏ như vậy? Vừa mới ra ngoài chạy bộ à?”
Nghe thấy đồng nghiệp hỏi thăm Lê Thiên Thiên mới phát hiện mọi người đang tụ lại bên chỗ của thư ký Doãn, dường như đang thảo luận gì đó nhưng lúc này đều đồng loạt nhìn về phía cô.
“Ừ, để giảm béo.” Lê Thiên Thiên thuận theo đáp lại.
“Mọi người đang thảo luận về buổi liên hoan ngày mai, cô có đề xuất gì không? Người trẻ tuổi hẳn là biết nhiều địa điểm mới.” Doãn Hoằng hỏi.
“Tôi nghe theo mọi người.”
Hiện tại cô vẫn còn đang mông lung nên tạm thời không thể suy nghĩ vấn đề phức tạp như vậy, thậm chí cô còn chưa hiểu vì sao ngày mai lại phải đi liên hoan.
“Vậy thì đến nhà hàng mà Triệu Tương đề xuất đi, ngày mai tan tầm mọi người cùng đi, chi phí do bộ phận trả.”
Không cần phải tự bỏ tiền nên mọi người đều reo hò vui vẻ, sau đó ai nấy tự về chỗ của mình tận hưởng chút thời gian nghỉ trưa quý giá còn lại.
Văn phòng trở nên yên tĩnh, mặt Lê Thiên Thiên cũng dần hạ nhiệt, cô vẫn còn thấy đói, đưa tay sờ sờ bụng rồi nhìn đồng hồ, hẳn là còn đủ thời gian để đến nhà ăn ăn chút gì đó.
Điện thoại bỗng rung lên, là Diệp Thừa gửi tin nhắn WeChat đến.
【Cuồng tự luyến: Cơm cũng không ăn nữa? Không đói bụng à?】
【Cuồng tự luyến: Anh bảo đảm không quấy rầy em nữa, em đến ăn tiếp đi, chờ thêm chút nữa đồ ăn lại lạnh mất.】
【Cuồng tự luyến: Nhanh đến đây đi tiểu miên hoa.】
【Cuồng tự luyến: Nếu không anh đi ra ngoài, em ăn xong anh lại trở về.】
Lê Thiên Thiên nhìn đi nhìn lại mấy dòng chữ trên màn hình, dường như chúng đều có nhiệt độ khiến mắt cô hơi nóng lên.
-
Cô lại đến văn phòng của Diệp Thừa lần nữa, hắn đang ngồi trước máy tính chỗ bàn làm việc.
Lúc thấy cô xuất hiện khóe miệng hắn không khỏi cong lên, hất cằm về phía bàn đồ ăn trước ghế sô pha, nói:
“Em mau ăn đi.”
Vốn dĩ Lê Thiên Thiên có chút xấu hổ nhưng vì nụ cười nhạt của Diệp Thừa mà cũng dần trở nên tự nhiên hơn.
Cô đi đến cầm lấy đôi đũa của mình, mọi thứ trên bàn vẫn y như cũ.
Diệp Thừa vẫn chưa ăn chút gì à?
Lê Thiên Thiên uống một ngụm nước rồi nhìn về phía Diệp Thừa đang tập trung làm việc, nhẹ giọng nói:
“Anh cũng đến ăn cùng đi.”
“Ừ, anh vừa bảo Hàn Dương hẹn với người bên bất động sản, có thể tiết kiệm được thời gian xếp hàng chờ đợi. Em có thể đến xem nhà bất cứ lúc nào.” Diệp Thừa vừa gõ bàn phím vừa nói.
Suýt nữa cô đã phun ngụm nước trong miệng ra, cũng không tránh khỏi bị sặc.
“Khụ khụ khụ, anh nghiêm túc thật à?”
Diệp Thừa đi đến ngồi xổm trước người Lê Thiên Thiên, dùng lòng bàn tay ấm áp vỗ nhẹ phía sau lưng cô, ánh mắt vẫn cứ nóng rực.
“Anh vẫn luôn nghiêm túc.”
Giọng nói trầm thấp tựa như tiếng chuông ngân vang mãi trong lòng cô.
Dưới ánh nắng chiếu vào văn phòng, cặp mắt nâu thẫm của Diệp Thừa hệt như khối hổ phách trong suốt. Đây là lần đầu tiên Lê Thiên Thiên không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, cô hơi rũ mắt, cảm thấy bên tai đã dần nóng lên.
“Không quấy rầy em nữa, kẻo em lại không muốn ăn.”
Diệp Thừa xoa nhẹ đỉnh đầu cô rồi đứng dậy đi về chỗ bàn làm việc.
Lê Thiên Thiên lặng lẽ nâng mắt lên nhìn, Diệp Thừa đang thoải mái ngồi dựa lưng vào ghế gõ bàn phím, dưới ánh mặt trời sau giờ ngọ, mái tóc ngắn xõa tung nhiễm lên sắc vàng kim. Cả người hắn chính là sự kết hợp mâu thuẫn giữa quạnh quẽ và không bị trói buộc.
Cũng chẳng biết là đã nhìn bao lâu, mãi đến khi Diệp Thừa như có cảm ứng mà nghiêng đầu qua nhìn lại cô mới cuống quít cụp mắt xuống rồi nghiêm túc ăn cơm.
-
Tai nghe chưa chắc đúng, mắt thấy mới là thật.
Lê Thiên Thiên mở túi tài liệu không hiểu sao lại xuất hiện trên bàn làm việc của mình, thấy bên trong là hóa đơn chứng từ bất động sản cùng với căn cước của Diệp Thừa, cả người không khỏi choáng váng.
Cô bấm mở khung chat nhóm với Tần Hâm và Hoàng Tiêu trên Wechat, do dự một chút rồi lại tắt đi. Hiện tại cô cần phải tỉnh táo, không thể để hai ‘kẻ điên’ kia dẫn dắt lệch hướng.
Tìm kiếm trong danh sách bạn cả nửa ngày, đều là kiểu bạn nửa sống nửa chín, nói chuyện ăn chơi vui vẻ thì được nhưng để tâm sự lại chẳng có ai.
Bất đắc dĩ đành phải mở QQ ra, lựa chọn tâm sự cùng với Quả cam.
【Ăn ít một chút: Quả cam này, anh nói thử xem một tên tra nam bỗng nhiên bỏ tiền túi muốn cho tôi một căn nhà, đây thật sự là động tâm với tôi à?】
【Quả cam: Đương nhiên là động tâm với cô rồi!】
【Quả cam: Từ từ đã, tra nam?】
【Ăn ít một chút: Liệu có phải là do có quá nhiều tiền nên không thèm để bụng đến một căn nhà hay không?】
【Quả cam: Anh ta lại chẳng phải Thiện Tài đồng tử*, sao có thể tùy tùy tiện tiện cho đi một căn nhà được chứ?】
*Thiện Tài đồng tử: là nhân vật chính trong Phẩm Nhập Pháp Giới trong kinh Hoa Nghiêm. Thiện Tài là một cậu bé người Ấn Độ, con trai của một vị trưởng giả ở Phúc Thành, từ khi mang thai cậu cho đến lúc sinh ra thì trong nhà tự nhiên xuất hiện nhiều điềm lành và các thứ trân bảo quý hiếm, vì thế trưởng giả đặt tên cho con là Thiện Tài (của cải tốt lành). (cre: wikipedia)
【Quả cam: Đây rõ ràng là anh ta đã nhận định cô, không chỉ có thích cô mà còn muốn cưới được cô.】
【Ăn ít một chút: Thật sự không phải là anh ấy đang muốn trả thù tôi?】
Diệp Thừa: … Trả thù? Thì ra cô vẫn luôn nghĩ như vậy.
【Quả cam: Nhất định là cô đã hiểu lầm, chắc hẳn anh ta là một người rất ưu tú, rất có trách nhiệm, rất yêu cô, là một người đàn ông tốt.】
Diệp Thừa hài lòng nhìn những lời khen do bản thân vừa gõ ra, mặt không hề đỏ chút nào.
Qua vài giây Lê Thiên Thiên mới nhắn lại.
【Ăn ít một chút: Tôi nói những chuyện này với anh là vì muốn anh giúp tôi thanh tỉnh một chút.】
【Ăn ít một chút: Anh biết rõ là tôi thích anh vậy mà vẫn luôn nói đỡ cho anh ấy, vội vã muốn đẩy tôi đến bên anh ấy vậy sao?】
【Ăn ít một chút: Anh không thích tôi thì có thể nói thẳng, về sau tôi sẽ không quấy rầy anh nữa.】
Diệp Thừa: …
【Quả cam: Anh ta chính là tra nam, quá cặn bã.】
-
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu miên hoa đã động tâm nhưng lại không tự biết, hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ khiến cô ấy không dễ dàng tin tưởng vào chuyện tình cảm. Hãy cho cô ấy một chút thời gian để tiếp thu, yêu đương ngọt ngào sắp đến rồi.