Tôi sốc đến mức tái khám xong quên cả mua khoai tây chiên.
Vừa về đến nhà, vội vàng giục Tiểu Lý gửi sơ yếu lí lịch của Liên Dung cho tôi.
Tiểu Lý làm việc vô cùng nhanh chóng, còn chưa đến năm phút, một bản hồ sơ năm màu rực rỡ đã được gửi đến Wechat của tôi.
Góc bên phải là một bức ảnh chụp nửa người.
Cô gái trong bức ảnh có mái tóc đen óng, mượt mà, ngoại hình tuy không quá xuất chúng nhưng cũng không quá tầm thường.
Liên Dung có khuôn mặt trái xoan tiêu chuẩn, đường nét thanh tú, thoạt nhìn không có gì nổi bật nhưng khi cô ấy cười, trên má có hai lúm đồng tiền nho nhỏ, như thể cả gương mặt đều được thắp sáng lên.
Là điển hình của vẻ đẹp thanh thoát, càng nhìn càng say.
Loại cậu ấm như Lục Minh Tinh chướng mắt kiểu xinh đẹp gợi cảm, lại cực kỳ thích loại hình như Liên Dung.
Chẳng trách hai người này dùng dằng dây dưa nhiều năm, tính tình xấu chó như Lục Minh Tinh vẫn có thể hết lần này đến lần khác chủ động cầu hòa.
Tôi do dự có nên gửi bộ sơ yếu lí lịch này cho Lục Minh Kỳ hay không. Nhưng tôi là người nói lời phải giữ lấy lời.
Hơn nữa, tôi tuyệt đối không có khả năng thích anh chồng của mình, cũng sẽ tuyệt đối không vì đố kỵ mà làm khó Liên Dung.
Nếu Lục Minh Kỳ thật sự thích Liên Dung như trong ký ức của tôi, cuộc hôn nhân này duy trì được thì duy trì, không duy trì nổi thì tôi kiếm bộn tiền rồi cao bay xa chạy.
Ai mà thèm tham gia vẽ đa giác tình yêu với bọn họ chứ?
Còn là cái vai bị người nào gặp cũng ghét bỏ, chó thấy còn chê.
Hôm nay Lục Minh Kỳ tăng ca, hơn 9 giờ tối mới về nhà.
Tiểu Lý dặn đầu bếp làm cơm tối cho hắn rồi lên phòng gọi tôi.
“Cậu hai về rồi, mợ có muốn xuống nhìn một cái không?”
Đây là đang ám chỉ chuyện tôi đã hứa?
Tôi chui ra khỏi chăn, tùy tiện khoác thêm một chiếc áo len hở cổ, xua tay bảo Tiểu Lý cần làm gì thì làm đi.
Tiểu Lý lúc này mới cười rạng rỡ tiếp tục công việc, có vẻ như mối quan hệ giữa em ấy và Liên Dung vô cùng tốt.
Khi tôi xuống lầu, Lục Minh Kỳ đã ăn cơm xong.
Hắn có thói quen vừa ăn cơm vừa xem tin tức kinh tế – tài chính, một phút hận không thể xẻ làm ba mà dùng.
Con người của sự nghiệp phải vậy thôi.
Ít nhất Lục Minh Kỳ còn dành thời gian lập gia đình.
Anh trai hắn thì dời hẳn phòng ngủ đến văn phòng ở công ty, mỗi tháng về nhà chính họp mặt gia đình một lần, đúng kiểu thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Lục Minh Lễ sang năm đã tròn 30, chỉ cần nghe chuyện yêu hận tình thù gỡ không ra, cắt không đứt của Liên Dung với ba anh em nhà họ Lục cũng đoán được cô ấy sẽ không dễ dàng nên đôi với anh cả.
Đàn ông độc thân phẩm chất đỉnh cấp đã hiếm, trai tân 30 tuổi càng là đứng đầu sách đỏ.
Lục Minh Kỳ kể tôi nghe anh trai hắn đến giờ vẫn chưa có mối tình nào vắt vai, cả nụ hôn đầu cũng còn nguyên tem.
Còn tiếp tục như vậy nói không chừng có thể đắc đạo được rồi đó.
Tôi thẩn thơ suy nghĩ một hồi, bước đến bên cạnh Lục Minh Kỳ, ngồi xuống.
Hắn đặt máy tính bảng xuống, nhướng mi nhìn tôi: “Bác sĩ nói sao?”
“Không sao cả, hoàn toàn bình phục rồi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Hắn trông có vẻ nhẹ nhõm, trên gương mặt mệt mỏi cuối cùng cũng có chút ý cười.
“Em cũng đâu có thấp, sau nay ít mang giày cao gót lại.”
Chuyện đã qua đi năm ngày, đây là lần đầu tiên hắn nhắc đến chuyện đêm đó.
Tôi còn tưởng hắn đang răn dạy tôi, liền ngoan ngoãn nhận lỗi: “Thật xin lỗi, làm hỏng bữa tiệc quan trọng như vậy.”
“Không sao, sức khỏe của em mới là quan trọng nhất.”
“Ông nội nói sao?”
“Không nói gì nhiều, chỉ hỏi thăm tình trạng của em thôi.”
Áp lực bên nhà họ Lục, hẳn là Lục Minh Kỳ phải gánh, kỳ lạ là nhà họ Giang một chút tin tức cũng không có.
Ngoại trừ mẹ tôi gọi đến lúc tôi tỉnh lại, quan tâm thăm hỏi một tí thì chẳng có ai trách móc gì tôi.
Tình thân chốn hào môn vốn mờ nhạt, nhà họ Giang càng là như thế.
Mỗi một xu ba mẹ dùng trên người tôi đều là một khoản đầu tư, mà bọn họ thì không làm mua bán lỗ vốn bao giờ.
Tôi vừa đủ tuổi kết hôn liền bị đưa đi xem mắt.
Những người có gia cảnh không bằng nhà họ Giang, bọn họ đều chướng mắt, kén cá chọn canh hồi lâu, cuối cùng chờ được con rể vàng Lục Minh Kỳ.
Tại lễ cưới của tôi và Lục Minh Kỳ, trưởng bối hai nhà ngay tại chỗ công bố một dự án hợp tác vô cùng lớn.
Dự án đó được giao cho Lục Minh Kỳ phụ trách, như một phần thưởng vì đã hi sinh hạnh phúc hôn nhân đổi lấy lợi ích cho gia tộc.
Hắn tự nguyện kết hôn, hiển nhiên bản thân cũng có thứ muốn đòi hỏi.
Là con thứ trong nhà, địa vị của hắn khá là khó xử. Phía trên có người anh cả xuất sắc được bồi dưỡng như người thừa kế, bên dưới có đứa em trai công tử bột, ăn không ngồi rồi.
Lục Minh Kỳ chắc chắn không muốn ăn no chờ chết như em trai, ngược lại, hắn hết sức coi trọng việc phát triển sự nghiệp của mình.
80% hắn muốn lấy thêm nhiều tài nguyên từ gia tộc nên mới đi đường tắt là liên hôn.
Có điều nhà họ Lục khá là hòa thuận, không có phim dài tập sóng gió gia tộc, cửu tử đoạt đích này nọ.
Ba anh em đều đang làm việc cho công ty của gia đình, hỗ trợ lẫn nhau, chậm rãi tiếp quản cả một tập đoàn khổng lồ từ các trưởng bối.
Lục Minh Tinh trước kia quậy lật cả trời, đi theo hai người anh trai học hỏi một năm, đã kiềm chế tính tình thiếu gia rất nhiều, bây giờ nói chuyện còn dùng cả kính ngữ.
Nhà họ Giang thì loạn như một đống bùi nhùi.
Con ngoài giá thú của ba tôi lấy xẻng xúc cũng không hết. Có câu “thượng bất chính thì hạ tất loạn”, anh trai tôi cũng học theo, còn chưa kết hôn đã là cha của ba đứa nhỏ.
Mẹ tôi cũng không phải dạng vừa đâu, dùng tiền của ba tôi ở bên ngoài nuôi một đám tình nhân trẻ tuổi.
Vợ chồng hào môn vốn là thân ai nấy chơi, trong lòng hiểu rõ lẫn nhau, chỉ cần đừng đưa tới trước mặt làm chướng mắt người kia là được.
Cho tới bây giờ, tôi vẫn chưa gặp qua những người anh chị em cùng cha khác mẹ của mình.
Đang nghĩ ngợi, Lục Minh Kỳ hỏi tôi: “Em gọi về nhà chưa?”
“Chưa.”
“Có thời gian thì về thăm họ một lát. Mọi người đều rất lo lắng cho em.”
Không cần thiết lắm đâu.
Bọn họ chỉ quan tâm sự cố này có gây ra tác hại gì hay không thôi, còn chuyện tôi sống hay chết chỉ là râu ria.
Trong đoạn ký ức không rõ nguồn gốc kia, sau khi tôi và Lục Minh Kỳ ly hôn, bọn họ thậm chí còn không cho tôi vào nhà, bỏ mặc tôi tự sinh tự diệt.
Để ép tôi phải xin lỗi Liên Dung, cầu xin ba anh em nhà họ Lục tha thứ, ba tôi đóng băng thẻ ngân hàng của tôi, lấy lại hết số tiền đã cho tôi.
Tôi chỉ dành dụm được chút ít tiền, đến một thành phố nhỏ sinh sống, đụng độ bọn cướp, cuối cùng số tài sản ít ỏi kia cũng bị cướp sạch.
Mùa đông khắc nghiệt, tôi cứ như vậy chết đói trong căn phòng trọ. Người nhà họ Giang tùy tiện sai người đến đem xác tôi đi hỏa thiêu, rải tro cốt nơi hoang dã.
Loại tình thân này, tôi cảm thấy không cần thiết phải duy trì.
Ngày tôi gả cho Lục Minh Kỳ, ba chuyển cho tôi một số tiền lớn làm của hồi môn, chính là số tiền mà ông sẽ thu hồi sau này.
Đó là phần thưởng cuối cùng mà nhà họ Giang cho tôi, vì những cống hiến mà tôi đã đóng góp cho gia tộc.
Con gái gả ra ngoài như bát nước đổ đi. Với họ, tôi chẳng là cái thá gì. Với tôi, họ cũng chẳng quá quan trọng.
Tôi không muốn tiếp tục chủ đề này, lướt vài cái trên điện thoại, gửi sơ yếu lý lịch cho hắn.
“Nghe nói dạo này anh cả thiếu người, Tiểu Lý có người bạn học vừa mới tốt nghiệp, chuyên ngành cũng phù hợp, anh xem thử thế nào.”
Lục Minh Kỳ không giấu nổi sự ngạc nhiên, dù sao trước nay tôi chưa từng để ý đến việc của công ty.
Nhưng hắn nhanh chóng hiểu ra: “Tiểu Lý bảo em nói với anh?”
“Em ấy tùy tiện nhắc tới thôi. Chỉ là xin một cơ hội phỏng vấn, còn có tuyển dụng hay không thì tùy anh quyết định.”
“Tiểu Lý xem ra biết rất rõ việc của công ty.”
“Dù gì cũng làm việc ở nhà chính lâu như vậy rồi, ít nhiều cũng nghe được chút tin tức chứ.”
Lục Minh Kỳ cười sâu xa, vẫn mở sơ yếu lý lịch ra xem.
Công ty có bộ phận nhân sự chuyên trách, hồ sơ thường được sàng lọc mấy vòng mới đến tay hắn. Có thể nói những người vượt qua vòng phỏng vấn cuối cùng đều là nhân tài.
Lục Minh Kỳ nhìn lướt một cái đã nhăn mày.
“CV làm khá qua loa.” Hắn nhận xét: “Kinh nghiệm làm việc thì có liên quan đến vị trí đang tuyển.”
Tôi không thèm để ý kết quả: “Anh quyết định sao thì tùy, em chỉ hứa với Tiểu Lý sẽ nói với anh một tiếng mà thôi.”
“Cơ hội phỏng vấn thì có thể cho.”
“CV này mà đưa cho bộ phận nhân sự thì chắc chắc bị loại. Dù sao một ngày họ phải xem ít nhất mấy trăm bộ hồ sơ xin việc, cỡ này bọn họ không để vào mắt.”
“CV hầu hết đều là thế này mà phải không?”
“Cách diễn đạt quá thông tục, không làm nổi bật trọng điểm. Trợ lý của các lãnh đạo thường xuyên phụ trách phân loại các loại giấy tờ và hợp đồng. Ngay cả CV còn không làm tốt, người ta sao có thể tin tưởng cô ta sẽ đảm nhiệm được công tác này?”
‘Bây giờ thì vạch lá tìm sâu, sau này cô ấy gây ra họa gì mà không phải do anh xung phong giải quyết giùm?’
Tôi chửi thầm trong bụng.