Cục Trưởng Hoàng nghe Khúc Mịch nói không thể kết án, bản thân ông ta cảm thấy kỳ lạ. Hung thủ đã nhận tội, tất cả các chứng cứ đều xác thực, hung thủ cũng --- Sợ tội, tự sát. Tuy rằng nói như vậy có hơi miễn cưỡng; thế nhưng, hung thủ tự sát là sự thật, hắn không thích bị tạm giam. Người biến thái tự nhiên cũng có những suy nghĩ khác tất cả mọi người, ai quan tâm ý nghĩ của hắn!
“Vụ án Jenny có vài điểm đáng ngờ, hơn nữa Lãnh Thác cũng chưa nhận tội, chúng ta không có chứng cứ.” Lục Ly cũng không đồng ý như vậy liền kết án, anh ta tham gia toàn bộ quá trình thẩm vấn Lãnh Thác, anh ta cảm thấy việc Lãnh Thác nói với Khúc Mịch hai từ ‘kinh hỉ’ không phải chỉ là cái chết đơn giản như vậy.
Cục Trưởng Hoàng cau mày: “Ba ngày, nhiều nhất tôi chỉ có thể cho mọi người thêm ba ngày. Vụ án này vất vả lắm mới phá được, không được nó càng ngày càng thêm rắc rối. Không thương lượng gì hết!” Thái độ ông ta khá kiên quyết, bổ sung thêm một câu rồi rời đi.
Khúc Mịch ngồi trước cửa sổ, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
Đột nhiên điện thoại anh reo lên. Anh bước ra ngoài nhận điện. Anh đi không thấy quay trở lại, đến giờ tan ca, mọi người không còn cách nào khác liền tan sở như thường ngày.
Bọn họ đi đến sân của Cục cảnh sát, nhìn từ đằng xa đã thấy Khúc Mịch và Dĩ Nhu đứng nói chuyện.
--- Trời! Cục Trưởng Hoàng cho thời gian ba ngày, vào lúc này Đội trưởng Khúc làm sao còn có tâm trạng đi cua gái? Lưu Tuấn đưa mắt nhìn đầy tò mò, liền bị Lục Ly lôi đi.
“Đội trưởng Khúc! Vụ án có điểm đáng ngờ thì đi tìm manh mối, anh tìm tôi có ích lợi gì?” Dĩ Nhu tỏ vẻ khó chịu, không muốn nói chuyện với anh.
“Pháp y Tăng, tôi cần sự giúp đỡ của em.” Khúc Mịch giọng đầy nghiêm túc: “Có thể lôi ra chân tướng vụ án hay không đều dựa vào em!”
“Dựa vào tôi?” Dĩ Nhu tỏ vẻ nghi ngờ, không hiểu ý anh nói là gì.
“Em xem cái này một chút!” Khúc Mịch mở điện thoại di động, bấm vào một tin nhắn đưa cho cô xem.
Dĩ Nhu cầm lấy đọc, gương mặt cô nghiêm túc hơn, sau đó liếc xuống dưới một chút, lông mày cau chặt.
“Tin tức này làm sao anh có được?” Căn bản Dĩ Nhu cũng không tin.
“Em còn nhớ bạn trên mạng của Đường Ninh hay không?” Khúc Mịch hỏi, Dĩ Nhu gật đầu: “Tôi có mời anh ta gia nhập đội hình sự. Anh ta cũng có chút hứng thú nhưng anh ta sợ mình khó được người khác coi trọng nên muốn cống hiến được gì đó đã rồi tính. Vừa vặn tôi cũng muốn điều tra sự việc của Jenny nên nói anh ta tìm cách xâm nhập vào hệ thống của các khách sạn trên đảo Bali, điều tra danh sách khách đến thuê phòng. Trong những danh sách đó, anh ta phát hiện ra cái này.”
“Có thể tin được không?” Dĩ Nhu vẫn còn rất nghi ngờ.
“Tôi dùng tên của người đó gọi điện thoại cho khách sạn, lấy lý do làm rơi điện thoại ở bên đó. Phục vụ khách sạn vội vàng xem lại ghi chép, sau đó giao cho quản lý xử lý. Phía khách sạn nhận lỗi với tôi, còn hỏi tôi có thể đền bù bằng cách nào. Thái độ này của khách sạn chứng minh một vấn đề rất rõ ràng, chính là người đó đã từng ở đó!”
Khúc Mịch là người làm việc luôn rất cẩn thận, làm sao anh có thể không đi khảo chứng? Dĩ Nhu biết câu hỏi mình hơi ngốc nhưng vẫn không nhịn được phải lên tiếng hỏi, cô hi vọng có được đáp án cho bản thân mình.
“Cái này cũng không đủ để chứng minh tính xác thực của vấn đề, dù sao bọn họ không ở chung một phòng, tôi nghĩ … Hoặc có thể … chỉ là trùng hợp?!!” Dĩ Nhu biết ngữ khí của cô lúc này cũng chẳng mang một chút cương quyết nào.
“Không phải là không có khả năng này!” Khúc Mịch phá án từ trước đến giờ không buông tha những chi tiết dù là nhỏ nhất, “Tuy nhiên lúc em nghiệm thi, em không cảm thấy Jenny thiếu món đồ gì sao?”
Thiếu? Không phải toàn thân cô ta đều trần truồng, không mặc quần áo sao? Khoan khoan … Dĩ Nhu nhớ lỗ tai, cổ, và ngón tay có đeo đồ trang sức, sau khi hoàn tất kiểm tra, người nhà cô ta đã lĩnh về.
“Lắc tay!” Hai người đồng thanh thốt lên.
Khúc Mịch gật gù: “Hai lần gặp Jenny đều trông thấy cô ta đeo một chiếc lắc tay. Tôi bắt đầu đọc những bài báo đưa tin về cô ta, phát hiện từ khi từ đảo Bali trở về, lắc tay đó cô ta luôn đeo trên người. Ngày cô ta bị sát hại, trang sức không hề bị tháo ra, vậy tại sao không thấy lắc tay chứ?”
Dĩ Nhu trầm tư. Thi thể là do hàng xóm và bảo vệ tòa nhà phát hiện, có khả năng bọn họ lấy không? Không! Nếu như tham, sẽ không chỉ lấy mỗi chiếc lắc tay.
Hoặc là, hàng xóm phát hiện thi thể trước, vào lấy chiếc lắc, sau đó giả bộ đi tìm bảo vệ và quản lý? Không được, giả thiết này cũng bị Dĩ Nhu gạt bỏ. Nếu như cô ta đi vào phòng trước, lúc phát hiện thi thể sẽ sợ hãi tột độ, trong lúc lấy chiếc lắc nhất định sẽ lưu lại dấu tay hoặc dấu vết trên thi thể. Nhưng khoa pháp chứng không phát hiện bất cứ điều gì khả nghi, do vậy không có khả năng này.
“Hàng xóm của Jenny là điển hình của một bà thím cay nghiệt, kiêu ngạo, luôn ý thức mình ưu việt hơn những người khác. Năng lực kinh tế của cô ta rất mạnh, mắc bệnh ưa sạch sẽ, chắc chắn sẽ không lấy đi chiếc lắc tay!” Khúc Mịch nhìn thấu được hoài nghi của cô, nhẹ giọng giải thích.
“Như vậy còn có ai có khả năng lấy đi chiếc lắc mà thần không biết quỷ không hay?” Dĩ Nhu lẩm bẩm, “Không lẽ hung thủ lấy?”
“Đúng! Chiếc lắc tay ấy có ý nghĩa cực kỳ đặc biệt với hung thủ. Tìm ra chiếc lắc, chính là tìm ra được hung thủ?” Khúc Mịch khẳng định.
“Ý của anh là … Để tôi …”
“Không!” Khúc Mịch cắt ngang lời cô, “Là chúng ta!”
Dĩ Nhu suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được! Tôi cũng muốn nhanh chóng kết thúc vụ này, hơn nữa trợ giúp cảnh sát phá án cũng là nghĩa vụ của mỗi công dân, huống chi tôi còn là một pháp y!”
“Tốt lắm! Đi thôi!” Khúc Mịch lái xe, đưa Dĩ Nhu đến trung tâm thương mại.
Liếc thấy Dĩ Nhu nhăn trán, anh lạnh lùng lên tiếng: “Mua trang phục tình nhân. Chúng ta giả bộ xuất hiện là một đôi tình nhân, như vậy mới hợp tình hợp lý, khiến bọn họ buông lỏng cảnh giác!”
Nhất định phải thế sao? Không chờ Dĩ Nhu đặt câu hỏi, Khúc Mịch tiếp lời: “Đây thuộc về công tác phục vụ phá án, toàn bộ chi phí sẽ do đội hình sự chi trả.”
Nhìn thấy anh mang theo dáng vẻ nghiêm túc giải quyết công việc chung, Dĩ Nhu không còn cách nào khác, đành phải nghe theo anh.
Hai người đi thang máy lên thẳng lầu ba, trên đó có không ít các cửa hàng có thương hiệu nổi tiếng trong và ngoài nước.
Bước ra khỏi thang máy là cửa hàng chiếm diện tích khá lớn, trang trí rất xa hoa. Bộ ghế sofa bằng da thật, nhân viên tư vấn xinh đẹp, đon đả chào mời.
“Chào anh chị! Mời anh chị vào tham quan cửa hàng của bên em. Mời anh chị ngồi, để em giới thiệu mấy thiết kế mới nhất. Nếu như không hài lòng có thể chọn cái khác.” Nhân viên tư vấn cầm khay cà phê và nước trái cây đến, còn có một dĩa bánh nho nhỏ.
Phục vụ chu đáo như vậy phỏng chừng quần áo ở đây cũng không phải là rẻ. Dĩ Nhu liếc nhìn giá trên một móc quần áo … bốn chữ số, thật sự quý đến chết người.
Một lát sau nhân viên tư vấn kéo một giá treo quần áo qua.
“Chị đây có làn da trắng, mắc màu gì cũng hợp. Tuy nhiên chị thiên về khí chất lãnh diễm, mặc trang phục trắng càng tô thêm nét phiêu dật, mặc màu tím mang lại vẻ huyền bí, mặc màu đen thì bổ sung cho nhau, mặc sắc đỏ tạo nên độ tương phản mãnh liệt, lôi kéo ánh nhìn của đối phương, mặc sắc màu ấm đem lại thêm vài phần ôn nhu …”
Khúc Mịch khoát khoát tay, cắt ngang lời cô ta. Anh đứng dậy, lấy ngón tay gảy gảy mấy bộ quần áo.
“Cái này, cái này, cái này … Đều không thích hợp!”
Cô nhân viên đang dự tính đưa tay lấy những bộ anh chọn, nghĩ rằng là những bộ anh muốn Dĩ Nhu thử. Ai ngờ câu cuối cùng của anh khiến tay cô ta run lên một cái, thế nhưng vẻ mặt vẫn tươi cười: “Vậy anh đây chắc chắn có yêu cầu trang phục riêng. Bên em về rất nhiều loại mới, phiền anh dời bước qua bên này chọn cho chị.”
Cô ta không dám giới thiệu dông dài, duy trì nụ cười trên môi.
“Anh thật có mắt nhìn, đây là bộ trang phục thiết kế có giới hạn của cửa hàng chúng em. Em dám cam đoan khắp thành phố Nam Giang không có cái thứ hai. Hơn nữa, nhà thiết kế này của bên em đã từng đoạt giải quốc tế, trang phục lấy hoa sen làm nguồn cảm hứng, đặc biệt rất thích hợp với khí chất của chị …”
“Nếu thích hợp như vậy, tại sao cô không lấy ra ngay từ đầu!” Khúc Mịch không khách sáo.
Nhân viên tư vấn không dám nói rằng cô ta sợ hai người mua không nổi, nên chỉ cười cho qua chuyện.
Dĩ Nhu nhìn chiếc váy lông không có tay, quá bình thường chẳng có gì lạ … vậy mà giá hơn năm ngàn đồng?
Có đội hình sự chi trả, nên cô cứ an tâm vào phòng thay đồ. Khi khoác áo lên người, Dĩ Nhu mới cảm thấy sự khác biệt, chẳng muốn cởi ra. Váy lông được lót bằng vải tơ tằm, mềm mại, thoáng khí, mặc trên người ôm khít vào da, lộ ra đường cong nữ tính, hai bên ngực trang trí những dây leo nhỏ càng tô đậm vòng eo thon gọn.
Đơn giản, tao nhã, chất liệu tự nhiên … Quả nhiên hàng hiệu có khác.
“Trang phục này thật giống như thiết kế dành riêng cho chị vậy, nếu chị không mua thực sự là tổn thất cực kỳ to lớn của chúng em. Em chỉ là một nhân viên tư vấn nhỏ, chứ nếu là chủ chắc sẽ mang bộ này tặng chị luôn quá!”
“Tặng không cần! Giúp tôi chọn một bộ hợp với bộ váy này, số đo cô có thể nhìn ra!” Khúc Mịch lạnh lùng.
Một lát sau nhân viên tư vấn lấy ra một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản. Khúc Mịch giống như một chiếc móc áo vậy, mặc gì cũng thấy đẹp. Chỉ một chiếc áo sơ mi trắng bình thường, khoác lên người anh, đều mang khí chất cao lãnh. Dĩ Nhu cho rằng anh chẳng cần phải tốn tiền mua quần áo mắc tiền làm gì, mua đại một cái áo mặc vào cũng ổn.
Mua quần áo xong, hai người lái xe đến khu Century Washington. Chạy qua khu Hoa viên Kim Đế chưa đến mười phút, Khúc Mịch dừng xe.
Khúc Mịch khẽ cau mày. Jenny ở Hoa viên Kim Đế, còn nhân vật khả nghi của Khúc Mịch lại sống ở khu Century Washington, từ vị trí cho thấy bọn họ hình như cũng có chút liên hệ.
Khúc Mịch đậu xe, liếc cô một chút. Cô khẽ chần chừ, rồi rút điện thoại di động.
“Alo! Chị Kha Mẫn, tôi là Dĩ Nhu, tôi muốn đến thăm Đa Đa.” Dĩ Nhu nhẹ giọng: “Ok! Chị và bé ở nhà? Được! Vậy chúng tôi qua đó!”
Kha Mẫn khẳng định đã báo cho bảo an, khi hai người nói muốn đến nhà 2016 lô B, bảo an liền lập tức cho vào.
Hai người đứng trước cửa, chưa kịp bấm chuông đã thấy cánh cửa mở ra.
Đa Đa hưng phấn đứng trước mặt bọn họ: “Dì Tăng! Chú Khúc! Rốt cục hai người cũng đến rồi!”
“Rốt cục là có ý gì?” Dĩ Nhu nhéo nhẹ chóp mũi cậu bé, cười cười hỏi.
“Chú Khúc gọi cho cháu nói sẽ cùng dì Tăng qua thăm cháu. Hai người cùng nhau đến đây là lần đầu tiên đó nhe!” Đa Đa nhí nhảnh, liếc nhìn hai người từ trên xuống, sau đó tặc lưỡi nhận xét, “Ngày hôm nay hai người mặc trang phục tình nhân!”
Vẻ mặt Dĩ Nhu cứng đờ, nhanh chóng nở nụ cười: “Tiểu quỷ, từ sáng đến tối đầu óc nghĩ toàn những chuyện lung tung?”
“Dì và chú Khúc có chuyện ‘lung tung’?” Cặp mắt Đa Đa sáng rỡ.
Dĩ Nhu lắc đầu bất lực, con nít bây giờ trưởng thành sớm hơn bình thường, rất khó chơi.
“Đa Đa! Không biết lễ phép gì hết! Mau mời khách vào nhà đi con!” Kha Mẫn bưng dĩa hoa quả từ trong bếp ra ngoài, mời bọn họ vào trong.
Dĩ Nhu đứng ở huyền quan đổi dép, nhìn thấy chính giữa sàn nhà là một bể cá. Mặt kính cường lực, phía dưới là những hòn đá cuội nhiều kích cỡ, còn có hải tinh, tôm hùm, cua, san hô và tảo biển.
Liếc mắt nhìn lên phòng khách được bày trí lãng mạn và ấm á, có thể nhìn ra được gia chủ dụng tâm trang trí.
“Chị Kha Mẫn! Nhà chị thật ấm áp!” Dĩ Nhu tiến vào phòng khách, ngồi xuống.
“Trùng tu mất mấy năm … Bây giờ nhìn ra có nhiều nơi thấy không hài lòng!” Kha Mẫn cười cười, “Tuy nhiên tất cả đều do tự tay chị làm, đều chứa rất nhiều cảm tình. Đa Đa thích nhất là hồ cá, lúc đó hưng phấn lắm. Ba Đa Đa muốn bán nhà nhưng chị không nỡ. Con người chị cổ hủ, có chút hoài cổ, thứ gì dùng một thời gian dài đều không nỡ vất đi.”
“Tại sao lại muốn bán nhà!” Khúc Mịch nghe người khác nói chuyện đều tóm đến một điểm không giống người thường.
Kha Mẫn ngẩn người, nhưng ngay lập tức trả lời: “Trường học cấp hai thành phố là tốt nhất, chúng tôi sớm đã mua căn nhà gần trường để Đa Đa đi học thuận tiện. Mấy năm qua đang cho thuê!”
“À! Anh rể đâu rồi chị?” Dĩ Nhu nhận quả táo từ tay Kha Mẫn, thuận miệng hỏi.
“Anh ấy vừa rồi còn ở nhà, trợ lý gọi điện thoại đến nói công ty có chuyện … anh ấy liền vội vã rời khỏi nhà!” Kha Mẫn nở nụ cười sáng lạn: “Anh chị đi đảo Bali nên công ty cũng nhiều việc. Hôm cuối tuần lại còn đưa Đa Đa đi công viên Disney, kỳ này e rằng việc chất thành núi!”
“Chú Khúc! Trong phòng cháu có bản Iron Man mới nhất, cháu đưa chú đi coi!” Đa Đa lôi Khúc Mịch vào phòng.
Dĩ Nhu và Kha Mẫn ở phòng khách nói chuyện phiếm, tâm trạng Kha Mẫn dường như rất tốt, tố chất bà tám bắt đầu hoạt động trở lại.
“Dĩ Nhu! Chị còn tưởng em và Đội trưởng Khúc … Hóa ra là chuyển sang hoạt động bí mật. Em yên tâm, quay về đội chị không ba hoa.”
“Bọn em … cứ tạm thời xem thế nào!” Dĩ Nhu có vẻ không tự nhiên cho lắm.
“Còn thẹn thùng!” Kha Mẫn kéo kéo tay Dĩ Nhu, “Váy này Đội trưởng Khúc mua cho em sao? Kiểu này chỉ có Yên Sa mới có, hơn nữa còn rất quý. Đội trưởng Khúc là giáo sư đại học, nghe nói còn viết sách nên kiếm được rất nhiều tiền. Chị thấy quần áo Đội trưởng mặc toàn là hàng hiệu, nhất định kinh tế khá giả. Dĩ Nhu! Mắt nhìn người của em rất chuẩn!”
“Mắt nhìn của chị Kha tốt hơn nhiều, anh rể quá mức ưu tú!” Dĩ Nhu đem câu chuyện chuyển sang Triệu Xuyên, “Năm đó không có ai coi trọng anh chị, chị vẫn một mực đi theo anh ấy. Bây giờ chứng minh được quyết định khi ấy của chị là cực kỳ chính xác!”
“Lúc còn trẻ không hiểu chuyện, lúc đó chị cũng không nghĩ đến có ngày hôm nay. Bây giờ suy nghĩ một chút những năm tháng kia thật cực khổ, bản thân mình vượt qua chẳng dễ dàng chút nào. Nhưng chị biết có một chuyện chính là ba Đa Đa không có tiền nhưng chị vẫn nguyện theo anh ấy, kết hôn với anh ấy không phải vì tiền!” Kha Mẫn dạt dào cảm xúc.
Cô ta vừa dứt lời thì điện thoại vang lên. Dĩ Nhu vội nói muốn đi vệ sinh, Kha Mẫn chỉ cho cô.
Dĩ Nhu tiến vào trong toilet, bên trong rất sạch sẽ và khô ráo, chứng tỏ Kha Mẫn là một người nội trợ siêng năng.
Cô mở ngăn tủ bồn rửa tay, có ba bộ vệ sinh cá nhân, màu xanh lam ắt hẳn là của Triệu Xuyên.
Dĩ Nhu nhanh nhẹn rút bao tay lấy một chút vật chất trên đầu bàn chải. Cô tìm cây lược, lấy đi vài sợi tóc ngắn, tất cả đựng trong túi plastic.
Bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa, Dĩ Nhu sắp xếp gọn gàng, nhấn nút xả cầu.
“Dĩ Nhu! Cần giúp gì không em?” Giọng Kha Mẫn.
“Không sao! Tôi xong rồi đây!” Dĩ Nhu mở vòi rửa tay, rút một chiếc khăn lau tay rồi ném trong thùng rác, sau đó mở cửa.
“Chị sợ em không tìm ra, kết cấu nhà chị không ổn lắm!” Kha Mẫn đứng ở cửa, liếc mắt nhìn vào trong, “Đi … đi … ra phòng khách ngồi chơi. Chị làm cơm tối. Ba Đa Đa không về ăn cơm kịp rồi, em và Đội trưởng Khúc ở lại ăn cùng với chị!”
“Không phiền chị, bọn tôi cũng về thôi!” Dĩ Nhu liếc nhìn về hướng phòng Đa Đa.
Khúc Mịch nghe thấy động tĩnh cũng từ trong bước ra.
“Tôi cũng có việc về Cục, chúng ta về nào!”
“Là vụ án sao?” Kha Mẫn mở miệng hỏi: “Không phải Cục Trưởng Hoàng cho chúng ta trong vòng ba ngày kết án sao? Bây giờ còn hai ngày … có phải có manh mối gì mới?”
“Người biết chuyện duy nhất là Lãnh Thác đã chết rồi, chi tiết cái chết của Jenny không có ai biết. Viết báo cáo kết án này cần phải dày tâm suy nghĩ, ba ngày quá gấp gáp.” Khúc Mịch cau mày.
“Thì ra Đội trưởng Khúc muốn dành thời gian viết báo cáo kết án, tôi còn tưởng vụ án của Jenny có nội tình gì?” Nụ cười trên môi Kha Mẫn ngày càng rạng rỡ: “Lại còn tưởng phải tăng ca để điều tra vụ án, bây giờ thì có thể yên tâm nghỉ đông rồi!”
Dĩ Nhu ngẩn người: “Chị Kha Mẫn muốn xin nghỉ đông?”
“Ừm! Đa Đa sắp được nghỉ rồi, chị và anh rể muốn đưa nó đi chơi!” Kha Mẫn xoa xoa đầu con trai, ánh mắt đầy dịu dàng.
Dĩ Nhu gật đầu chào sau đó cùng Khúc Mịch ra về.
Lên xe, Khúc Mịch lập tức rút điện thoại: “Khoa trưởng Lâm, ngại quá lại bắt anh tăng ca!”
Dĩ Nhu nghe thấy vậy liền rút hai chiếc túi ra: “Một là lấy được trên bàn chải đánh răng của Triệu Xuyên, hai là tóc trên cây lược. Đội trưởng Khúc anh có phát hiện gì không?”
“Rất nhiều!” Khúc Mịch vừa lái xe vừa nói, “Trò chuyện với Đa Đa tôi biết được một số tin tức. Thứ nhất, gần đây Triệu Xuyên thay đổi rất nhiều, từ một người ngày nào cũng tăng ca đột nhiên trở thành người đàn ông yêu thích ở nhà chăm sóc vợ con. Thứ hai, anh ta đang muốn bán nhà chuyển đi nơi khác sống. Thứ ba, thói quen thường ngày của anh ta có thay đổi, thích mở đèn đi ngủ.”
“Chờ đã! Kha Mẫn nói từ khi nhìn thấy thi thể của Jenny liền rất sợ, ngày nào cũng phải mở đèn mới ngủ được!” Dĩ Nhu ngắt lời anh.
“Trẻ con không nói dối!” Dĩ Nhu đồng ý với quan điểm của Khúc Mịch, trái lại chuyện này cũng chẳng có gì lớn, hai vợ chồng ngủ chung một phòng, ngày nào cũng để đèn ngủ, đứa bé sẽ không biết được ai là người sợ hãi.
“Thứ tư, Kha Mẫn thường gọi cho ba mẹ nói kỳ nghỉ đông này sẽ về thăm nhà một chuyến. Đã nhiều năm trôi qua, cha mẹ cô ta không chấp nhận Triệu Xuyên, cô ta thật lòng muốn được cha mẹ tha thứ. Thứ năm, Triệu Xuyên mở cho Đa Đa một tài khoản ở ngân hàng Thụy Sỹ, dường như chờ đến năm Đa Đa mười tám tuổi sẽ dùng.” Khúc Mịch tiếp lời.
Dĩ Nhu trầm tư một lúc, những chuyện này cho rằng khả nghi sẽ là khả nghi, nghĩ nó bình thường thì nó bình thường. Vợ chồng vì tương lai của con có cuộc sống thoải mái, muốn tích cực hàn gắn mối quan hệ gia đình, những chuyện này cũng nằm trong phạm vi tư duy bình thường.
Thế nhưng, sắp xếp tất cả mọi chuyện một cách dày đặc và gấp gáp như thế khiến cho người ta có cảm giác như đang lo hậu sự! Trong lòng Dĩ Nhu có dự cảm xấu. Trước mắt cô hiện ra gương mặt đáng yêu ngây thơ của Đa Đa, cô bất giác cuộn chặt nắm tay.
Hai người dừng xe trước đội hình sự, Lâm Thụy đã chờ sẵn ở khoa Pháp chứng. Anh ta tiến hành xét nghiệm những vật chứng bọn họ vừa đem về, hai người cũng ở đó chờ kết quả.
Bọn họ vẫn chưa ăn tối, Khúc Mịch đã gọi thức ăn ngoài, xem bao bì là được đặt từ một quán ăn có tiếng. Mở hộp thức ăn, bên trong có một phần sủi cảo, be bé, bên trên không nhiều không ít vừa khít mười tám nếp gấp, lớp vỏ mỏng, từ bên ngoài đã có thể nhìn thấy màu hồng hồng của nhân bánh, là thịt và tôm.
Trong một chiếc hộp khác là phần rau bày rất đẹp, dưa leo cắt thành từng miếng dài, măng tây, còn có su hào muối chua.
Bên cạnh là một bình giữ nhiệt lớn, nước nóng bốc hơi nghi ngút. Là nước canh rong biển trứng, ngửi kỹ sẽ thấy có thêm mùi dầu vừng.
“Đây là bình giữ nhiệt tôi nói bọn họ mua, tiền tính cả vào phần thức ăn. Chưa từng được sử dụng, em cứ an tâm uống!” Khúc Mịch thấy Dĩ Nhu ngày thường chỉ ăn cơm hộp, nên hôm nay gọi thêm canh cho cô, “Bánh sủi cảo và canh ở đây rất ngon, em nếm thử!”
Dĩ Nhu ừ một tiếng, mặc dù bụng đói, thức ăn bày ra trước mặt đều rất tinh tế nhưng cô cảm thấy vô vị.
Cô ăn hai miếng sủi cảo, uống mấy ngụm canh, liền nói no không ăn nữa.
“Tôi vẫn cảm thấy phương diện giao tế của em có vấn đề, không ngờ em và đứa bé ở chung lại nhanh có cảm tình như vậy.”
Tăng Dĩ Nhu nhíu mày: “Đội trưởng Khúc, tôi thấy anh mắc bệnh nghề nghiệp rồi. Tuy rằng anh là chuyên gia tâm lý học nhưng không phải lúc nào cũng thấy người khác có bệnh. Tôi cho rằng là phàm nhân dù ít dù nhiều đều có những khúc mắc trong lòng, ngay cả anh cũng vậy thôi.”
“Em không ý thức được ý niệm của chính bản thân mình là có vấn đề sao?” Khúc Mịch không đồng tình với quan điểm của cô. “Bệnh tâm lý phải cần trình độ khống chế, đây không phải là trạng thái bình thường gì.”
Anh muốn nói nữa nhưng Lâm Thụy cầm kết quả kiểm nghiệm đi vào: “Đội trưởng Khúc, vật chứng anh đưa đã có phát hiện. Tóc trên người Jenny ở hiện trường và tóc này thuộc về cùng một người!”
“Thật sự là Triệu Xuyên sao?” Dĩ Nhu kinh ngạc thốt lên.
“Lập tức bắt người!” Khúc Mịch nhanh chóng liên lạc Lục Ly để anh ta cùng cấp dưới trực tiếp đến thẳng khu Century Washington.