*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lưu Uyển Như hung hăng như vậy, tự nhiên kể thẳng thừng quá trình mình gây án. Tuy nhiên phía Khúc Mịch đâu có chứng cứ, còn cô ta chỉ kể chuyện, nên không thể nào bắt được cô ta!
Nghe cô ta kể xong, Khúc Mịch lên tiếng hỏi: “Tôi có hai câu hỏi, cô có thể không cần trả lời. Thứ nhất, tại sao nữ chính không cùng mối tình đầu phát sinh quan hệ?”
“Tay của người phụ nữ ấy đã nhuốm đầy máu tươi, đã sớm mất đi sự đơn thuần và thiện lương. Có thể cô ta còn muốn giữ lại những hồi ức tươi đẹp, mặc dù nó chỉ là một tia sáng mờ ảo, chạm cũng không thể chạm đến; nhưng dù gì cũng là chút tia sáng an ủi trong thế giới âm u của cô ta.” Sắc mặt Lưu Uyển Như khẽ biến, tuy nhiên ngay lập tức khôi phục sự bình thường: “Câu hỏi thứ hai là gì? Tình tiết câu chuyện có thể thoải mái thảo luận!”
“Người phụ nữ có phải không ngờ đến cảnh sát sẽ tra đến người bạn trai cũ? Hoặc ẩn sâu trong nội tâm cô ta, cô ta thật sự kỳ vọng cùng người bạn trai ấy vô tình có một sự lãng mạn, để cô ta được sống lại cảm giác yêu thương dù nhỏ nhoi.”
Nghe đến đây, Lưu Uyển Như hơi do dự, một lúc sau mới gật đầu: “Có lẽ thế!”
“Bản thân cô ta cũng không rõ nội tâm của chính mình, có một số việc là do tiềm thức ảnh hưởng. Cùng bạn trai ôn lại hồi ức cũ nhưng không ngờ lại làm vấy bẩn tình cảm ấy. Gả vào nhà giàu nhưng vẫn đeo dây chuyền không hề đáng giá bạn trai cũ đã tặng.” Ánh mắt Khúc Mịch khá sắc bén, đã sớm chú ý đến trang sức rẻ tiền cô đeo trên người, hoàn toàn không hợp địa vị của cô ta.
Lưu Uyển Như đưa tay sờ vào sợi dây chuyền theo bản năng, sau đó buông tay: “Đội trưởng Khúc thật biết viết kịch bản, ngay cả chi tiết nhỏ cũng có thể nghĩ ra được. Có điều … bây giờ tôi không có tâm trạng tiếp tục, tôi mệt rồi!”
Sau đó cô ta khép mi, không nói lời nào.
“Cô không muốn gặp Lục Ly sao? Đã có chứng cứ chứng minh Lục Ly có liên quan đến vụ án của vợ chồng Lệ Trường Phong, phía Kiểm sát sẽ dựa vào điểm này để định tội anh ta. Ngày mai cô rời khỏi nơi đây, sẽ không còn cơ hội nói lời tạm biệt anh ta!” Khúc Mịch đứng dậy.
Lưu Uyển Như khẽ mở mắt, sau đó lại nhắm lại, không có bất kỳ biểu hiện nào.
Mọi người đi ra ngoài, một lát sau, cửa mở lần thứ hai, Lục Ly đi vào.
Lưu Uyển Như vẫn không mở mắt nhưng hàng mi cô khẽ run.
Một lúc lâu sau, Lục Ly lên tiếng: “Cô có thể trả dây chuyền cho tôi không?”
Cô kéo dây chuyền qua khỏi mặt, tháo ra đặt lên bàn. Lục Ly cầm lấy bỏ ra ngoài, nghe thấy tiếng cửa khép lại mới quay đầu.
Chuyện tình cảm của cô ta dùng cách này để kết thúc, thôi cũng được … Coi như cũng có được một kết cục!
Chín giờ sáng hôm sau, do không có đủ bằng chứng, Lưu Uyển Như vô tội, được phóng thích. Cô ta nở nụ cười đắc ý, dáng uyển chuyển bước đi như cành liễu đung đưa trong gió.
Khúc Mịch đứng trước cửa sổ nhìn cô ta rời khỏi cảnh cục, gương mặt anh cao thâm khó dò.
“Đội trưởng Khúc! Như vậy là thả cô ta đi sao?” Mạnh Triết vò đầu bứt tai: “Lão đại làm sao bây giờ? Nếu như cô ta xuất ngoại, không tài nào bắt trở lại được!”
“Cô ta không đi đâu bởi một món đồ rất quan trọng với cô ta còn ở trong tay chúng ta.” Khúc Mịch không hề tỏ ra nôn nóng.
Món đồ cực kỳ quan trọng? Tăng Dĩ Nhu thốt lên: “Ý anh nói là hài cốt của Lệ Tiểu Nhu?”
Khúc Mịch gật đầu: “Tất cả những điều cô ta làm chỉ để báo thù cho con gái, do vậy cô ta sẽ không bỏ đi một mình!”
“Nhưng nếu cô ta nhờ luật sư, chúng ta không có quyền được phép bảo lưu!” Mạnh Triết cau mày.
“Chiếu theo nguyên tắc, trong vòng 24h sau khi thủ tục mới có thể nhận được.”
“Đội trưởng Khúc, ý của anh muốn kéo dài thời gian? Nhưng kéo dài hai mươi bốn tiếng đồng hồ thì ích lợi gì chứ?” Mạnh Triết không hiểu.
“Rất nhanh cậu sẽ có câu trả lời!” Khúc Mịch ra vẻ thiên cơ bất khả lộ.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Khúc Mịch, quá trưa một vị luật sư đến theo sự ủy thác của Lưu Uyển Như để tiến hành nhận lại vật chứng.
Kha Mẫn theo lời dặn của Khúc Mịch, cố tình kéo dài thời gian, báo anh ta vào thời gian này ngày mai quay trở lại. Đây là trình tự pháp luật, anh ta cũng không còn cách nào khác, sau khi điền vào một số giấy tờ thì quay về.
Lưu Uyển Như thu thập xong hành lý, chỉ đợi lĩnh hài cốt con gái là đi ngay.
Ngày hôm sau, sau khi hoàn tất thủ tục nhận hài cốt, cô ta lập tức đón xe ra sân bay. Cô ta mua vé máy bay, điểm đến là một đất nước nhỏ bé.
Đài phát thanh nội bộ vang lên thông báo đã đến giờ bay, cô ta đứng dậy chuẩn bị lên máy bay.
Cô ta muốn nhanh chóng rời khỏi nơi đã khiến cô ta đau xót, bi thương; bỗng nhiên trong lòng cô ta dâng lên cảm xúc phức tạp. Cô ta đưa tay sờ sờ lên ngực theo thói quen, nơi ấy trống trải, cô mới nhớ ra sợi dây chuyền đã trả lại cho Lục Ly.
Từ khi Lục Ly tặng cô sợi dây chuyền đó, cô đều đeo bên người, chưa bao giờ tháo ra. Bất thình lình lấy xuống, trái tim cô dường như cũng đã chết theo.
Cô quay đầu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ, hít sâu một hơi. Đột nhiên cô nghe thấy tiếng gọi quen thuộc: “Lưu Uyển Như!”
“Sao vậy? Đội trưởng Khúc cho anh đến tiễn tôi à?” Cô ta nhếch mép cười cười, nhìn Mạnh Triết sải chân bước đến.
“Trên mặt dây chuyền cô đeo chúng tôi phát hiện có ba vết máu khác nhau, qua giám định chứng thực thuộc về Thái Dũng và vợ chồng Lệ Trường Phong. Bắt đầu từ bây giờ cô có quyền giữ im lặng, nhưng những gì cô nói sẽ trở thành bằng chứng trước tòa.” Mạnh Triết lấy còng tay khóa cổ tay cô ta lại.
Lưu Uyển Như hoàn toàn kinh ngạc, mãi cho tới khi đến Cục cảnh sát vẫn chưa tỉnh táo.
“Đội trưởng Khúc, chính anh chỉ thị Lục Ly đến lấy sợ dây chuyền? Chính anh cố tình kéo dài thủ tục nhận hài cốt để có thời gian xét nghiệm vết máu lưu lại trên sợi dây chuyền?” Lưu Uyển Như rất thông minh, dĩ nhiên có thể nghĩ thông.
“Cô là người thông minh, biết cách dùng pháp luật để lách luật. Thế nhưng bây giờ chúng tôi đã có chứng cứ, có thể xác định cô chính là hung thủ sát hại Thái Dũng, Lệ Trường Phong và Hà Ngọc Phượng” Khúc Mịch không hề có nửa điểm đắc ý: “Bây giờ tôi sẽ cho người lấy khẩu cung của cô, còn trả lời hay không tùy ý cô!”
Dứt lời anh rời khỏi phòng thẩm vấn.
Hai tiếng sau, Mạnh Triết và Kha Mẫn rời khỏi phòng thẩm vấn, nhìn vẻ mặt phấn chấn của Mạnh Triết đủ biết Lưu Uyển Như đã nhận tội.
Lục Ly ngay lập tức được phóng thích, Mạnh Triết thu xếp cho anh ta một bữa giải hạn.
“Chúng ta đi ăn lẩu, sau đó đi tắm hơi, triệt để mang tất cả mọi xui xẻo tống bay đi. Hôm nay em mời!” Mạnh Triết cố tình mời Dương Thâm: “Vụ án này có thể phá được cũng nhờ có giáo sư Dương hỗ trợ, anh nhất định phải đến!” Người là Tăng Dĩ Nhu mời đến, dĩ nhiên cô cũng phải đi theo.
“Đội trưởng Khúc! Anh có rảnh không?” Mạnh Triết không chắc ý tứ của Khúc Mịch nên thăm dò.
“Ngày hôm nay vừa vặn rảnh rỗi!” Khúc Mịch đứng lên đi đến cửa, quay đầu lại: “Đi thôi! Tan ca sớm!”
• *Thành ngữ: "Thành dã Tiêu Hà, bại dã Tiêu Hà" - Câu nói nổi tiếng của Hàn Tín chỉ việc chính Tiêu Hà đề cử Hàn Tín với Lưu Bang để làm nên đại nghiệp, rồi cũng chính Tiêu Hà lập kế đổ tội Hàn Tín làm phản để trừ khử ông.
🌸
🌸
🌸 HẾT QUYỂN 2
🌸
🌸
🌸