TV truyền phát một tiết mục, bên trong nữ cường nhân đoan trang đúng là Diệp Hồng. Dĩ nhu vừa ăn vừa xem TV, không khỏi nói: “Nữ nhân này thật đúng là lợi hại, chiếm hết tiện nghi, lại trở thành nhân vật đáng thương nhất trong mắt đại chúng. Hơn nữa nàng có thể ở thế ‘bị thương nặng’ đứng lên, đã thành đại biểu nữ tính kiệt xuất mới.”
“Kim Hâm cùng Sử Phượng Yến là báo ứng, Lục La là giết người phạm lý nên đã chịu pháp luật trừng trị. Ở toàn bộ sự kiện, chỉ có Kim Chí Thành vô tội nhất.” Khúc mịch ngồi ở bên cạnh nàng gọt quả táo, “Tuy rằng hiện tại tôi là hình cảnh, bất quá không thể không thừa nhận, mặc kệ pháp luật nghiêm cẩn cỡ nào, luôn là để người có thể lợi dụng sơ hở.”
Dĩ nhu bị động thừa nhận thân phận bạn trai của Khúc mịch, tuy rằng lúc ấy thực tức giận, nhưng khi biết súng bên trong kỳ thật có viên đạn, nàng như thế nào còn có thể sinh lo lắng cho Khúc mịch? Hơn nữa hết thảy cũng không phải thiết kế trước đó, hoàn toàn xuất phát từ ngẫu nhiên. Nếu lúc ấy Lục La hợp tình nổ súng, hiện tại Khúc mịch chính là một khối thi thể! Tưởng tượng đến đó, Dĩ nhu liền cảm thấy từng đợt nghĩ mà sợ.
Từ án tử kết thúc, Khúc mịch liền quang minh chính đại lại lần nữa xách theo vali hành lý vào nhà Dĩ nhu, mỹ danh rằng chiếu cố bạn gái. Bất quá hắn ở phòng ngủ phụ, thật không có hành động quá phận. Nắm tay, hôn môi, lại có thể đúng lúc phanh lại.
Không phải hắn muốn làm chính nhân quân tử, mà do Dĩ nhu quá thẹn thùng. Hai người có thể có tiến triển như hiện tại đã là kinh hỉ, hắn không dám quá lỗ mãng, sợ doạ Dĩ nhu chạy mất!
Hai người đang nói chuyện, điện thoại đột nhiên vang. Khúc mịch bấm nghe, nghe xong một chút liền buông.
“Mẹ đưa canh lại đây, tôi đi xuống lấy.” Từ khi Khúc mịch ở lại đây, mẹ Khúc là ba ngày hai bữa đưa đồ ăn lại đây, còn chưa bao giờ lên lầu.
Dĩ nhu nghe xong vội đứng lên “Tôi đi xuống đưa dì Khúc lên đây ngồi, trời nóng như vậy mà để dì chạy đi qua lại như vậy thật quá ngượng ngùng.”
“Ngượng ngùng thế thì em nhanh gả qua đi, cùng nhau ở đây liền không cần phiền toái như vậy.” Khúc mịch cũng không thích chính mẹ mình đưa canh lại đây, bởi vì quá khó uống đi.
Dĩ nhu không thích uống, nhưng rốt cuộc là trưởng bối một phen có tâm ý, đổ đi không khỏi có chút không lễ phép. Cho nên, những phần canh cuối cùng đều vào bụng Khúc mịch.
“Không đứng đắn.” Dĩ nhu mắng hắn một câu, cũng không có tiếp cái này lời nói tra, “Nhanh lên đi xuống, đừng để dì Khúc chờ lâu.”
“Tôi chính mình đi xuống là đến nơi, mẹ đem canh đặt ở cửa bảo vệ.” Khúc mịch đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau liền xách theo hộp cơm giữ ấm trở về.
Dĩ nhu mở ra, thấy bên trong là canh gà đen cẩu kỷ*.
*cẩu kỷ: một loại cây thuốc qúy của dân gian (bổ dương thì phải:"<<)
“Nhìn dáng vẻ mẹ là sốt ruột.” Khúc mịch liếc mắt thăm dò một cái nói.
Dĩ nhu nghe thấy lời này ngẩn ra, không rõ hắn có ý tứ gì.
“Gà đen, cẩu kỷ, em tốt, tôi cũng tốt.” Khúc mịch ném xuống một câu rồi đi tắm rửa.
Dĩ nhu nghe đến đây mặt đỏ bừng, thật muốn đem miệng hắn xé ra. Dì Khúc hẳn là chỉ là đơn thuần đưa canh bổ lại đây, sẽ không có ý tưởng xấu xa như vậy đi. Lần trước Dĩ nhu đã ám chỉ thực rõ ràng, tuy rằng nàng cùng Khúc mịch ở cùng một chỗ, nhưng hai người cũng không có lên giường.
Điện thoại lại lần nữa vang lên, Dĩ nhu thấy là Lục Ly gọi, theo bản năng cảm thấy không tốt. Quả nhiên, ở nhà bảo tàng phát sinh án trộm cướp trọng đại, hơn nữa có người tử vong!
Dĩ nhu chạy nhanh đi kêu Khúc mịch, hai người lái xe thẳng đến nhà bảo tàng.
Nhà bảo tàng bên ngoài đã bị phong tỏa, cửa có đồng nghiệp gác, cùng đi tiếp đãi bọn họ chính là chủ nhiệm nhà bảo tàng tên Chu Quán Trường.
“Khúc Đội trưởng, lần này ném đến đồ vật nhưng khó lường, nếu tin tức tiết lộ ra ngoài sẽ khiến cho quốc tế oanh động!”
Khúc mịch vừa đi vào vừa nhìn chung quanh. Chỉ thấy nhà bảo tàng bên trong có vũ khí đồng thau triều Thương, vũ khí khảm ngọc nhà Tống, vũ khí luyện kim, tranh chữ, bất quá phần lớn là chế phẩm mô phỏng.
Phòng triển lãm ở giữa, phóng một cái toàn pha lê tráo trong suốt, bên trong trên đài cao phô ra khăn bàn thiên nga màu vàng nhung, mặt trên rỗng tuếch. Đài cao phía dưới gần pha lê tráo có một nam nhân qùy xuống, hai tay của hắn vỗ về pha lê, miệng há to, tựa hồ trước khi chết vẫn luôn lớn tiếng kêu cứu, không ngừng chụp đánh pha lê tráo.
“Người chết máu không lưu thông được gây bầm tím, sưng to gây xuất huyết. Vết hoen tử thi lộ rõ, phân bố rộng. Hàm răng xuất huyết, bước đầu phán đoán do hít thở không thông làm thiếu dưỡng khí dẫn đến tử vong.” Dĩ nhu nhìn thoáng qua nói.
Pha lê tráo kín đáo phi thường, bên trong chia làm hai không gian. Bên trong hàm lượng khí dưỡng hữu hạn, dựa theo bước đầu tính ra, một người trưởng thành ở bên trong không ngừng làm động tác mạnh, được mười lăm phút liền sẽ thiếu dưỡng, tiện đà tạo thành tử vong!
“Pha lê tráo này là chúng ta định chế chuyên môn, mới từ nước ngoài vận chuyển tới, giai đoạn trước dự kiến chi mười vạn đô la Mỹ. Còn thiếu một khoản tiền nên để trưng bày mấy ngày, có thêm tiền thu vào, không nghĩ tới còn không đợi khai triển, bên trong là bảo bối thế nhưng giờ hoá ra là mạng người!” Quán trường nhắc tới tiền liền mặt ủ mày chau
Lục ly nhịn không được truy vấn “Chu quán trường, phương diện này rốt cuộc hướng đến bảo bối gì?”
Nhà bảo tàng tuy rằng là đơn vị sự nghiệp quốc gia, bất quá quốc gia chi ngân sách 70%, muốn tiền lương cao hay thấp phải dựa vào bộ phận tự thân lợi nhuận.
Lần này, bọn họ hao phí vốn to chế tạo phòng chống trộm pha lê tráo, có thể thấy được đồ vật giá trị xa xỉ bên trong. Không chỉ có Lục Ly tò mò, mọi người cũng đều muốn biết bên trong là thứ gì.
“Bắc Kinh đầu người hoá cốt!” Cố Thành bưng laptop lại, mặt trên có thông tin tuyên truyền về thứ nhà bảo tàng sắp trưng bày.
Nhìn dáng vẻ Quán trường đối với lần trưng bày này là ký thác rất lớn kỳ vọng, muốn dựa vào lần trưng bày này đạt được lợi nhuận. Hiện tại bên trong giá trị bảo bối không thấy, còn thiếu tiền định chế pha lê tráo. Khó trách Quán trường sẽ sốt ruột.
Lục Ly nhìn tư liệu Cố Thành tra được, mày nhíu lại “Bắc Kinh đầu người hoá cốt không phải đã sớm không biết tung tích sao?”
1936, nhân viên quốc gia của ta nghiên cứu ở cửa khẩu khai quật hàng ra ba cái đầu lâu hoá thạch người vượn thành niên, nhân viên nghiên cứu ở nước Mỹ tương ứng Bắc Bình dung hợp phòng nghiên cứu sinh bệnh viện Đại tân tiến hành nghiên cứu sửa sang lại.
1941, ngày mỹ quan hệ khẩn trương, Bắc Bình bị quân chiếm lĩnh. Tại đây loại nhẹ nhàng hạ, phòng nghiên cứu sinh Đại tân quyết định vì an toàn của Bắc Kinh đầu người hóa xương thạch mà chở đi trước.
Ở Tần hoàng đảo, trợ thủ của Davis phụ trách tiếp thu hành lý, đặt ở trong phòng hắn. Ngày hôm sau, cũng chính là năm 1941, 12 nguyệt 8 ngày, Nhật Bản đánh lén trân châu cảng, nước Mỹ đối ngày tuyên chiến, Thái Bình Dương chiến tranh bạo phát.
Ngày quân nhanh chóng chiếm lĩnh nước Mỹ ở hoa cơ cấu, mỹ hải quân lục chiến đội ở Tần hoàng đảo binh doanh cũng bị ngày quân xâm chiếm, trợ lý cùng Davis thành tù binh. Ở doanh trại tù binh Thiên Tân, trợ lý của nhóm lục tục thu được từ Tần hoàng đảo binh doanh vận chuyển hành lý tới, nhưng Bắc Kinh đầu người hoá cốt đã không thấy tung tích.
Từ khi đó bắt đầu, người của mọi tầng lớp bắt đầu truy lùng dài đến hơn nửa thế kỷ, Bắc Kinh đầu người hóa xương thạch trước sau không có tái xuất hiện. Đối với Bắc Kinh đầu người hóa xương thạch biến mất, đã từng có đủ loại phỏng đoán, đáng tiếc đều không có chứng cứ. Bắc Kinh đầu người hóa xương thạch mất tích, khoa khảo giới một đại tiếc nuối, đây cũng trở thành vụ án bí ẩn của thế giới cận đại.
Khúc mịch nghe xong giải thích: “49 năm sau, cổ nhân loại học giả lại ở cửa khẩu tiến hành khai quật vài lần, đạt được hai viên Bắc Kinh hàm răng người cùng mặt khác của động vật hoá thạch.
Đáng giá nhắc tới chính là, năm 1966 từ cổ nhân loại học giả Bùi văn trung chủ trì khai quật, phát hiện một khối ngạch cốt cùng một khối xương chẩm, chúng hiển nhiên là thuộc về cùng một cái đầu lâu. Phát hiện mới đầu lâu mảnh nhỏ cùng năm 1931, năm 1936 có 5 số cốt hai khối xương thái dương, đua hợp thành một khối đầu hoá cốt tương đối hoàn chỉnh.
Hiển nhiên, chúng thuộc về cùng một thi thể, đây trước mắt tồn tại người vượn Bắc kinh Đầu hoá cốt tiêu bản. Ngày đó, đầu lâu trải qua cổ nhân loại học giả cẩn thận ghép nối, tiêu phí đã hơn một năm thời gian đua thành một cái đầu hoá cốt hoàn chỉnh.
Đầu hoá cốt này vẫn luôn bảo tồn ở nhà bảo tàng Bắc Kinh quốc gia phát triển nhân loại, tiếp thu rất nhiều nguyên thủ quốc gia tham quan, bất quá vẫn luôn không mở ra cho đại chúng xem. Lần này mất đi bảo bối chính là cái đầu hoá cốt kia?”
Nghe thấy Khúc mịch nói, Quán trường vội vàng gật đầu “Đúng vậy. Cấp trên lãnh đạo thấy chúng tôi hàng năm lỗ lã, liền xin đem đầu hoá cốt từ Bắc Kinh cho mượn, tính toán ở nhà bảo tàng lần đầu công khai trưng bày. Vì bảo đảm đầu hoá cốt an toàn, chúng tôi không tiếc số tiền lớn chế tạo công nghệ cao phòng trộm pha lê tráo. Không nghĩ tới, vẫn là bị đạo tặc trộm đi! Pha lê tráo dùng đến là pha lê chống đạn, không có mật mã cùng vân tay, mặc dù là dùng bom cũng không thể khai tạc. Kỳ quái, ăn trộm là như thế nào đi vào đây?”
Xác thật, nghi vấn này là có đạo lý. Pha lê tráo thoạt nhìn cùng mặt đất hòa hợp nhất thể kín kẽ. Khúc mịch mang bao tay lên gõ gõ, ván sắt va chạm phát ra thanh âm giống nhau.
Hắn vây quanh pha lê tráo xoay vài vòng, đột nhiên ngồi xổm xuống cẩn thận nhìn lên.
“Miêu quán trường, hiện tại anh có thể đem pha lê tráo mở ra.” Pháp chứng khoa đồng sự đã bao vây bên ngoài tiến hành lấy được bằng chứng, hiện trường ảnh chụp cũng rất tốt.
Quán trường nghe thấy lúc này mới tiến lên, mở pha lê chụp xuống mặt một cái hộp nhỏ, đầu tiên là nghiệm chứng vân tay, nghe thấy “tắt” một tiếng vang lên sau đó lại nhập mật mã vàk. Mật mã sắp xếp không có bất cứ quy luật gì, hơn nữa kí tự, chữ cái, còn có ký hiệu đặc thù, thoạt nhìn thực phức tạp.
Theo sau truyền đến “Răng rắc răng rắc” hai tiếng, liền thấy pha lê tráo hình nửa vòng tròn mở ra. Bên trong thi thể đang qùy đã không có chống đỡ, thân trên hướng phía trước quỳ rạp trên mặt đất, hạ thân còn vẫn duy trì tư thế qùy
Có người qua đem thi thể nâng đến một bên, đặt ở mặt trên vải bố trắng. Dĩ nhu cẩn thận kiểm tra, Khang bình ở một bên ghi chép.
Khúc mịch đi vào pha lê chụp xuống mặt, dùng chân nhẹ nhàng dậm một khối đá cẩm thạch, nghe thấy tiếng “thùng thùng” không vang.
Lục ly nghe thấy ánh mắt sáng ngời, vội vàng đi xuống lầu một, Mạnh Triết theo sau đuổi kịp.
Lầu một là đại sảnh trống trải, hai bên là toilet, trên vách tường treo rất nhiều văn thơ hay tranh đẹp thuyết minh bằng văn tự. Lục ly nhìn lướt qua, giống như đều là hàng triển lãm giới thiệu trên lầu.
Chỗ đặt đầu hoá cốt pha lê tráo ở phía trên toilet nữ, Lục ly ở bên ngoài hô hai tiếng, xác định không có người lúc này mới đi vào.
Hắn ánh mắt đầu tiên liền thấy mặt trên bồn rửa tay, phóng hai cái lên ngăn tủ, đem mặt trên trần nhà đổ đến kín mít. Khúc mịch còn ở mặt trên nhẹ nhàng dẫm, thỉnh thoảng có thanh âm từ mặt trên khối trần nhà truyền xuống tới.
Lục ly cùng Mạnh Triết mang bao tay, đem ngăn tủ dọn xuống dưới. Mạnh Triết chừng 1m85, đứng trên bồn rửa tay, kiểng chân miễn cưỡng có thể sờ đến trần nhà. Hắn dùng sức tay gõ, khối trần nhà quả nhiên hoạt động. Hắn cố sức bắt lấy khối trần nhà kia, lầu một, lầu hai cứ như vậy bị đả thông.
Mạnh Triết ý đồ từ lỗ hổng bò đến lầu hai, đáng tiếc cửa động quá nhỏ, hắn lại cao và cường tráng, căn bản là không thể đi vào. Hắn đành phải cầm trần nhà, cùng Lục ly quay về lầu hai.
Khúc mịch sai người lấy video giám sát nhà bảo tàng trong vòng 24 giờ, lại lấy khẩu cung nhân viên công tác.
Còn không đợi Khúc mịch bọn họ thu đội, một chiếc xe đặc thù mang theo giấy phép ngừng ở bên ngoài nhà bảo tàng. Người trên xe bước xuống là một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, đuôi mắt đơn phượng nhãn, lộ ra một cổ hương vị lợi hại.
Cảnh sát ngoài cửa có ý đồ ngăn nàng lại, không nghĩ tới nàng móc ra giấy chứng nhận, cảnh sát lập tức liền cho đi.
“Nơi này ai phụ trách?” Nàng kiêu căng ngạo mạn hỏi, đôi mắt nhìn quét một vòng, cuối cùng đem tầm mắt định ở trên người Khúc mịch “Khúc mịch? Tôi là công an giám sát, cấp trên phái tôi tới giám sát án kiện lần này. Đây là chứng kiện của tôi!”
Giám sát? Khúc mịch nghe xong không vui mà nhíu mày, cũng không duỗi tay tiếp chứng kiện nàng đưa qua.
Nàng nhưng thật ra không cảm thấy xấu hổ, đem giấy chứng nhận thu hồi: “Lần này mất đi chính là quốc bảo cấp văn vật, cấp trên phi thường coi trọng, giao trách nhiệm các ngươi Nam Giang thị Hình Cảnh Đội muốn rút ra tinh anh tạo thành trọng án tổ, mau chóng phá án tìm được đầu hoá cốt bị mất đi. Ta lâm thời đảm nhiệm tổ trưởng tổ trọng án, tùy thích có thể tham gia nghe báo cáo tiến triển vụ án.”
“Mặc kệ mất đi chính là quốc bảo hay là cặn bã, chúng tôi đều sẽ tận chức tận trách toàn lực ứng phó phá án.” Khúc mịch lạnh lùng nói, sau đó quay đầu lệnh cho đồng sự kết thúc công việc.
Hắn chút nào cũng không thèm nhìn nữ lãnh đạo này, từ đại sảnh đi xuống dưới, mang theo mọi người trở về Hình Cảnh Đội, lập tức liền triệu tập đoàn người mở họp.
“Hiện tại chúng ta nắm giữ manh mối không nhiều lắm, Lục ly báo cáo trước, sau đó các anh lại từng người phát biểu ý kiến.”
Lục ly nghe xong ho khan một tiếng bắt đầu nói: “Người chết thân phận chưa rõ, nam giới, thân cao 1m6, thể trọng 60kg, do hít thở không thông nên tử vong. Toilet nữ lầu 1 trần nhà bị người dùng máy khoan điện khai thông một cái lỗ nhỏ, cửa động đường kính ước chừng 30cm. Tôi ở bồn rửa tay bên cạnh phát hiện một cái cũ máy khoan điện, mở điện là có thể sử dụng.
Chúng tôi đã đem camera cùng máy tính cầm trở về, hy vọng có thể theo dõi phát hiện chút manh mối có giá trị. Mặt khác, khẩu cung của mọi người trong nhà bảo tàng đều không có gì bất thường, các anh có thể xem qua. Mặt khác, trừ bỏ người chết, chúng tôi không tìm thấy dấu vết vân tay của những người khác.”
“Tôi cảm thấy kẻ trộm là hai người!” Lưu Tuấn khẳng định nói “Người chết dáng người nhỏ gầy, thông qua lỗ nhỏ bò đến lầu hai. Đương lúc hắn lấy được đầu hóa xương thạch giao cho đồng lõa phía dưới, đồng lõa liền đem trần nhà dùng ngăn tủ chống lại, đem hắn còn sống sờ sờ chết ngạt ở bên trong. Nguyên nhân rất đơn giản, hung thủ muốn độc chiếm đầu hoá cốt, giết người là kế hoạch bên trong.”
“Tôi tán đồng suy nghĩ này. Hơn nữa, một điều khác là hung thủ nhất định thân hình cao lớn, hắn chỉ cần đứng ở trên bồn rửa tay là có thể đụng đến trần nhà, nhưng hắn lại không thể đi vào lỗ nhỏ. Hắn phụ trách khoan cửa động, sau đó đem tạp vật đưa lại đây, để người chết dẫm lên rồi bò lên trên. Hắn lại đem một cái tạp vật khác ở bên cạnh dự phòng, đương lúc bắt được hoá thạch liền đem lỗ nhỏ phá hỏng.” Mạnh Triết bổ sung, “Tôi thân cao là 1m85, vừa vặn có thể đụng đến trần nhà. Cho nên, hung thủ thân cao ít nhất 1m85 trở lên. Hắn thân thể cường tráng, có thể dễ như trở bàn tay liền đem tạp vật giơ lên.”
“Căn cứ khẩu cung, mấy ngày trước, toàn bộ học sinh tiểu học của khu phố miễn phí tham quan nhà bảo tàng, lại còn có có phụ huynh cùng đi. Toàn bộ tổng cộng có mười sáu trường tiểu học, bọn họ phân trên dưới thay phiên tham quan, trước sau trải qua tám ngày.
Tôi nghĩ, hung thủ rất có thể là trà trộn ở trong đó, biết rõ tình huống trong nhà bảo tàng. Bởi vì nhân viên quá nhiều, chúng ta đối với người hiềm nghi hoàn toàn không biết gì cả, cho nên căn bản là không thể nào loại trừ. Hiện tại chúng ta cần xác định thân phận người chết, sau đó từ quan hệ gia đình cùng xã hội của hắn điều tra, thử xem có thể hay không tìm ra hung thủ.”
“Tôi xem có chút khó khăn.” Khúc mịch không tán đồng phân tích của Hách Minh “Hung thủ hiển nhiên chỉ số thông minh không thấp, hắn hẳn là nghĩ đến chúng ta quá hoài nghi phương hướng phá án. Nếu hắn dám giết đồng bọn cũng đem dấu vết của hắn lưu tại hiện trường, liền sẽ không làm chúng ta gạt củ cải ra lấy bùn.
Hung thủ trước tiên chọn địa điểm tốt, hơn nữa phạm án trước một ngày vào buổi tối rồi tránh ở toilet, thẳng đến thời điểm buổi tối đêm khuya tĩnh lặng mới ra tay gây án. Bất quá máy khoan điện công tác thanh âm rất lớn, lầu hai tổng cộng có tám camera không góc chết quay chụp, vì cái gì bảo an không phát hiện?
Tôi ngjĩ, những máy theo dõi khẳng định đã bị động tay động chân, còn cần tiến thêm một bước kiểm tra mới có thể biết. Mặt khác, hung thủ nếu trà trộn ở trong nhà trường đối nhà bảo tàng tiến hành nghiên cứu địa hình, khẳng định sẽ nhiều lần ra vào. Chúng ta yêu cầu kiểm tra máy theo dõi vào tám ngày kia, tuy rằng rất khó kiểm tra nhưng lại là biện pháp hữu hiệu nhất.”
Khúc mịch cùng bọn họ phân công nhau hành động, Mạnh Triết mang theo Vương Nhân Phủ đi tra thân phận người chết; Cố Thành kiểm tra máy tính có vấn đề hay không; những người khác chuẩn bị tăng ca để xem xét ghi hình, hy vọng có thể có phát hiện.
Hắn mới vừa phân xong nhiệm vụ, cửa phòng họp bị đẩy ra, Hoàng Cục trưởng mang theo Mạc sầu đi đến.
“Khúc mịch, nói vậy các ngươi đã gặp mặt.” Hoàng Cục trưởng cười ha hả trịnh trọng giới thiệu “Vị này là Mạc chủ nhiệm ở dưới đại sảnh đã gặp, chúng ta hoan nghênh nàng tới giám sát kiểm tra công tác. Mọi người vỗ tay hoan nghênh!” Nói xong đi đầu vỗ tay.
Mọi người đã gặp qua thái độ của Khúc mịch đối với vị đại lãnh đạo này, ai cũng chưa động. Hoàng Cục trưởng xấu hổ buông tay, ho khan một tiếng.
Còn không đợi ông nói chuyện, liền nghe Khúc mịch nói: “Án tử gấp gáp, các ngươi chạy nhanh hành động!”
Mọi người nghe xong vội vàng chuồn mất, cắm đầu chạy không ngẩng mặt lên, cũng không nghĩ mình bị chịu liên lụy.
“Khúc mịch, Mạc chủ nhiệm là lãnh đạo, ngươi nên có chút thái độ.” Hoàng Cục trưởng không thể không lấy ra chút uy phong, cấp trên trước mặt bị cấp dưới như vậy làm lơ, hắn thể diện cùng tôn nghiêm còn đâu?
“Mặc kệ ai tới tôi đều nói giống nhau, muốn tôi phá án nhất định phải cho tôi đủ quyền lợi, vướng tay chân là tôi không thích nhất!”
Khúc mịch ném xuống những lời này rồi đi, lưu lại vẻ mặt bất an, xấu hổ của Hoàng Cục trưởng, còn có vẻ mặt nghiền ngẫm của Mạc sầu.