Khúc Mịch đưa Dĩ Nhu về nhà, không có phóng viên mai phục, hai người cùng nhau lên lầu. Dĩ Nhu đi tắm, thay quần áo ở nhà.
“Qua đây uống café!” Khúc Mịch đặt ly café trên bàn trà.
Cô vừa lau tóc vừa đi qua, ngồi xếp bằng trên sofa.
Cô nói cám ơn rồi kéo chiếc laptop về phía mình, máy vẫn chưa tắt, click con chuột một cái, màn hình sáng lên.
Ba Dĩ Nhu nằm quay lưng trên sàn nhà, gáy bị nện vỡ nát, sàn nhà có một vũng máu lớn.
Nỗi thống khổ trong lòng chưa từng được giảm bớt, nhưng Dĩ Nhu dùng lý trí để đối mặt. Cô hít sâu một hơi tăng thêm sức. Tấm thứ hai là ảnh của mẹ cô ở cửa phòng ngủ, ngay góc tường là một vũng máu be bét, nhiều đến mức không thể nhìn ra được thi thể của con chó con.
Làm pháp y nhiều năm nhưng cô luôn tự viện cho mình lý do để không lấy được chi tiết vụ án của ba mẹ. Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy tình cảnh ba mẹ mình bị giết và chi tiết vụ án.
“Trong email của tôi có hồ sơ chính thức của án mạng, em muốn đọc không?” Khúc Mịch nhẹ giọng hỏi. Thấy Dĩ Nhu gật đầu, anh mới mở email.
Dĩ Nhu đưa mắt nhìn, bên dưới tấm ảnh là kết quả kiểm nghiệm của pháp y. Mỗi một tấm hình, mỗi một từ ngữ đều là nhát dao đâm thẳng vào tim cô.
Sắc mặt cô trắng bệch, đáy mắt ngấn nước. Trông thấy cô cắn chặt bờ môi, Khúc Mịch biết cô đang cố gắng khắc chế, nhẫn nhịn và dày vò.
“Em không cần tự ép mình như vậy!” Khúc Mịch đau lòng, “Thật ra, tâm lý của em đã tốt hơn rất nhiều. Thời gian còn dài, em cứ từ từ, đừng bó buộc mình, trái lại không tốt.”
“Không! Sớm muộn cũng phải đối mặt. Tôi đã trễ bảy năm, nếu như sớm vượt qua chướng ngại tâm lý, có thể đã sớm bắt được hung thủ, một nhà ba người họ Đồng đã không bị sát hại.” Dĩ Nhu cảm giác áy náy và tự trách.
“Em là người bị hại, em không thể nghĩ như vậy, tất cả không phải là lỗi của em.” Khúc Mịch chỉ muốn ôm Dĩ Nhu vào lòng.
“Tôi muốn qua nhà cũ!” Quyết định này của Dĩ Nhu khiến Khúc Mịch giật mình, rồi lại thầm lo lắng.
Tuy hiện tại Dĩ Nhu tựa như rất kiên cường, dũng cảm đối mặt, tích cực phối hợp trị liệu, thoạt nhìn tình hình có vẻ rất lạc quan. Nhưng khúc mắc của cô quá sâu, đã trải qua một thời gian dài, không phải có thể dễ dàng xóa bỏ. Căn nhà cũ là hiện trường án mạng, cô đến đó nhất định ‘tức cảnh sinh tình’, chuyện xảy ra năm ấy sẽ như được tái hiện trước mắt cô. Cảnh tượng máu tanh sẽ đả kích cô rất lớn, Khúc Mịch sợ cô không chịu nổi!
Tuy việc làm này có lợi cho việc lần ra các manh mối cho vụ án, nhưng Khúc Mịch không dám lấy sức khỏe của Dĩ Nhu ra đánh cược.
“Em muốn đi tôi không phản đối, nhưng cần phải có tôi đi cùng!” Khúc Mịch chau mày, suy nghĩ một chút rồi nói, “Mấy ngày nay công việc tôi hơi bề bộn, em tạm thời chờ tôi một chút. Khi nào đi được tôi sẽ thông báo với em.”
Dĩ Nhu gật đầu, thật ra trong lòng cô cũng không nắm chắc, không thể tưởng tượng được cô sẽ phản ứng ra sao khi nhìn lại cảnh cũ.
Hồ sơ vụ án cô coi đi coi lại nhiều lần, cùng Khúc Mịch nghiên cứu khá lâu.
“Anh nói vì sao sau mười lăm năm hắn lại phạm án lần nữa?” Dĩ Nhu hỏi Khúc Mịch.
“Tôi nói rồi, người biết hắn mắc bệnh tâm lý là rất ít, cuộc sống của hắn có thể rất bình thường. Hắn nhất định đang tiếp nhận trị liệu, không bài trừ việc đang dùng thuốc để khống chế. Vì đột nhiên hung thủ bị kích thích, hoặc quên uống thuốc khiến cho bệnh hắn tái phát.”
Nghe anh giải thích, Dĩ Nhu gật gù, vừa tính nói tiếp thì điện thoại của anh vang lên.
“Đội trưởng Khúc! Có người báo án phát hiện bãi rác ngoại ô thành phố phát hiện một bộ hài cốt!” Âm thanh khá lớn nên Dĩ Nhu cũng có thể nghe thấy.
Vừa nghe hai chữ ‘ngoại ô’, Dĩ Nhu đột nhiên rùng mình.
“Được! Tôi đến ngay!”
“Tôi cũng đi!” Dĩ Nhu cả quyết. Khúc Mịch do dự một chút rồi gật đầu đồng ý.
Hai người lập tức xuất phát tiến về vùng ngoại ô. Trên đường Khúc Mịch gọi điện cho Lục Ly: “Bây giờ chúng ta nắm được những thông tin gì?”
“Tình huống cụ thể vẫn chưa rõ, nhân viên thu dọn và vận chuyển rác phát hiện. Bãi rác đang trong quá trình tiến hành phân loại rác, phân hủy và chôn lại. Trong lúc đang đào hố thì đào được bộ hài cốt, bọn họ liền mau chóng báo cảnh sát.”
“Ừm!” Khúc Mịch tăng tốc.
Hai người nhanh chóng đến bãi rác khu ngoại ô. Ở ngoài có đậu hai chiếc xe cảnh sát, đã giăng đường cảnh giới, xa xa có vài người đang khoa tay múa chân.
“Pháp y Tăng, chị cũng đến!” Khang Bình nhìn thấy Dĩ Nhu có hơi sửng sốt một chút, vội đưa găng tay y tế qua.
Dĩ Nhu lắc đầu: “Cậu làm đi. Tôi chỉ tò mò đến xem thôi!”
Lần này là phát hiện bộ hài cốt, do vậy không thể vắng mặt Dương Thâm. Từ đằng xa anh ta đã trông thấy Khúc Mịch và Tăng Dĩ Nhu xuống xe, anh ta gật đầu chào rồi lại cúi xuống làm việc.
Lục Ly đang lấy lời khai của công nhân đã phát hiện ra thi thể, khi ấy anh ta đang dùng máy đào để xới đất, xung quanh cũng có vài công nhân chứng kiến.
Bộ hài cốt được chôn sâu khoảng ba mét, máy xới mấy lần mới lộ ra bộ hài cốt này.
Khang Bình nhảy xuống hố, tỉ mỉ kiểm tra: “Theo như độ hóa cốt của thi thể, nạn nhân đã tử vong cách đây ít nhất là mười năm. Xương sọ không hoàn chỉnh, có vết lõm và vết rách, có thể là khi còn sống bị vật nặng đả thương. Những vị trí khác không phát hiện dị thường. Căn cứ xương chậu và tỉ lệ xương tay chân, cơ bản có thể xác định nạn nhân là nam giới.”
“Giáo sư Dương, phục hồi hài cốt cần bao nhiêu ngày?” Khúc Mịch hỏi.
“Phòng pháp chứng vừa có một hệ thống giúp cho việc phục hồi hài cốt, chỉ cần nhập số liệu của các phần xương, sẽ nhanh khôi phục được dáng vẻ khi còn sống của người chết.” Dương Thâm hoàn toàn tự tin: “Ba ngày là đủ rồi!”
“Vâng!” Khúc Mịch gật đầu, sau đó lệnh cho Cố Thành lập danh sách những người mất tích mười năm trước, đợi đến khi có kết quả kiểm nghiệm cụ thể sẽ xác định số năm chuẩn xác.
Khúc Mịch đứng ở trên cao, đưa mắt quan sát bốn phía. Bãi rác nằm trên bãi đất trống khá lớn, nơi đây cách xa khu dân cư, cách đó năm trăm mét là một ngọn núi cao, bình thường ngoại trừ công nhân công tác, còn không thì không có người.
“Mừoi mấy năm trước ở đây cũng là bãi rác sao?” Khúc Mịch thấy Lục Ly đi đến, liền lên tiếng hỏi.
“Đúng vậy! Bãi rác này thành lập theo kiến nghị của thành phố, đã được hơn hai mươi năm rồi. Nhưng khi mới thành lập thì diện tích rất nhỏ, nơi phát hiện thi thể vốn dĩ là vùng đất hoang, khoảng năm năm trước mới được khai phá để chứa rác sinh hoạt cho đến bây giờ.”
Không biết thân phận nạn nhân, hiện tại chẳng có thể tra cứu được bất kỳ điều gì, có thể nói là không hề có manh mối.
Khúc Mịch cùng mọi người trở về đội cảnh sát hình sự, Dĩ Nhu xuống xe ở siêu thị ven đường.
“Mua chút thịt bò và rau, tôi muốn ăn lẩu!” Khúc Mịch quen ra lệnh trong công việc nên giọng điệu của anh lúc này cũng chẳng khác gì mấy, “Tôi nhìn thấy trong tủ bếp có lẩu điện và một chút gia vị, hình như tháng sau hết hạn rồi!”
“Ừm!” Dĩ Nhu liếc nhìn Lưu Tuấn và Vương Tịnh, đành phải nể mặt đáp ứng anh.
Nhìn Dĩ Nhu đi rồi, Lưu Tuấn mới cười cười nói: “Tình cảm của pháp y Tăng và Đội trưởng Khúc thật tốt, thật khiến người người cảm thấy hâm mộ. Pháp y Tăng cũng được coi là người đẹp có tiếng trong Cục cảnh sát, lúc chị ấy cùng Đội trưởng Khúc xuống xe nhìn như trong mấy bộ phim thần tượng. Tuyệt đẹp!”
“Vậy ư?” Khóe môi Khúc Mịch khẽ nhếch, nở nụ cười đắc ý, rõ ràng là câu nói khiêm tốn … nhưng người khác có thể nghe ra được sự thích thú của anh.
“Đội trưởng Khúc anh minh thần võ, khí thế hơn người, còn đẹp hơn mấy nam chính trong phim gấp nhiều lần. Một người đàn ông tốt như vậy, xứng đáng với một người phụ nữ tốt hơn!” Vương Tịnh ngồi phía sau đột nhiên lên tiếng.
Lời này có ý gì? Chẳng phải rõ ràng muốn nói pháp y Tăng không xứng với Đội trưởng Khúc! Sắc mặt Lưu Tuấn khẽ biến, anh ta đưa mắt quan sát nét mặt của Khúc Mịch.
Theo kính chiếu hậu Khúc Mịch nhìn chằm chằm Vương Tịnh không nói tiếng nào. Nhiệt độ trong xe giảm hẳn xuống âm độ, khiến ai nấy lạnh xương sống.
Vất vả lắm mới nhịn được đến Cục Cảnh Sát, Lưu Tuấn nhanh chân lẻn xuống xe, trong lòng thầm trách Vương Tịnh.
Nghe nói Đội trưởng Khúc đã sớm ở chung ở pháp y Tăng, chỉ là bọn họ không hề công khai mà thôi. Vì lần pháp y Tăng chịu sự đả kích đến mức té xỉu, Khúc Mịch mới không thèm quan tâm đến ánh mắt của mọi người. Hôm pháp y Tăng ngất, Đội trưởng Khúc tựa như đã thay đổi thành một người khác. Có mù cũng nhìn ra pháp y Tăng chiếm vị trí thế nào trong lòng anh, tuyệt đối là vị trí quan trọng nhất!
Cô nhóc kia đến đội hình sự chưa lâu, vẫn không biết tình tình của Khúc Mịch. Anh ta cố gắng lắm mới kiếm được chuyện để nịnh nọt Khúc Mịch lại bị cô ta phá hủy hoàn toàn.
Khúc Mịch đưa xe vào bãi đậu, anh xuống xe, đợi một lát, sau đó khóa cửa xe, rời đi.
“Này!” Trông thấy Khúc Mịch thật sự rời đi, Vương Tịnh vừa gõ gõ cửa sổ, vừa quát.
Cô ta có ý định ở riêng với Khúc Mịch nói một vài lời, cố tình ngồi trên xe không xuống. Không ngờ Khúc Mịch coi cô như vô hình. Nói gì thì nói cô cũng là phụ nữ … Anh không hiểu thế nào là thương hoa tiếc ngọc sao?
Vương Tịnh vừa thẹn vừa tức, vội gọi cho Khúc Mịch.
Một lúc lâu sau Khúc Mịch mới nhận máy: “Là Vương Tịnh đúng không? Đặt nhiều tâm tư vào chuyện phá án, việc tra tìm dấu vết sẽ giúp ích được nhiều cho đội hình sự! Hôm nay phát hiện ra bộ hài cốt là bị người nào giết? Nghĩ ra thì gọi cho tôi, đúng thì được thả!” Dứt lời anh ngắt máy.
Lưu Tuấn còn đang nghi ngoặc không hiểu tại sao Vương Tịnh không quay về cùng Đội trưởng Khúc. Nghe Khúc Mịch nói như vậy, chẳng lẽ Vương Tịnh đã bị anh nhốt lại? Vậy là nhốt ở đâu? Không phải là …
“Cân nặng bốn lăm ký, nữ giới, độ tuổi 23. Bị nhốt trong không gian kín sẽ chịu đựng được bao lâu? Đúng rồi không gian khoảng ba, dung tích khoảng ba mét khối.”
Khúc Mịch những lời này khiến Lưu Tuấn giật mình, lập tức hiểu chuyện, thì ra cô nha đầu Vương Tịnh bị Đội trưởng Khúc nhốt trong xe.
“Cái này cần tính toán một chút, có hơi phức tạp. Liên quan đến hàm lượng dưỡng khí, khả năng hô hấp của con người trong một phút. Nếu như khi bị nhốt không la lớn, thì sẽ chịu được lâu hơn. Thế nhưng, việc này cũng có liên quan đến thể chất của người đó …”
“Từ ba đến sáu tiếng!” Cố Thành bấm bấm vài cái trên điện thoại, sau đó ngay lập tức trả lời: “Thể chất người yếu thì trong vòng ba tiếng sẽ xuất hiện dấu hiệu choáng váng, hoa mắt, khó thở. Còn người có thể chất mạnh hơn sẽ chịu được gấp đôi, có người có thể kiên trì được khoảng sáu tiếng đồng hồ.”
Khúc Mịch nghe xong gật đầu, Lưu Tuấn đưa ngón cái về phía Cố Thành, anh ta chỉ chỉ máy tính: “Baidu??? Hèn gì cậu nghĩ ra được!”
“Vậy cậu hỏi ‘baidu’ giúp Vương Tịnh thử coi bộ hài cốt phát hiện ngày hôm nay là do ai giết?”
Cố Thành nghe xong mặt trắng bệch.
“Tôi nói thật!” Khúc Mịch nói với lại một câu, “Không phải nói giỡn!”
Lục Ly thấy thế liền nở nụ cười, trong văn phòng có thêm mấy người trẻ tuổi không khí trở nên dễ chịu hơn rất nhiều.
Tuy nhiên, nạn nhân rốt cục là ai? Tại sao bị giết? Người đã chết nhiều năm bây giờ mới bị phát hiện, vụ án này xem chừng khó điều tra hơn. Vụ án nhà họ Đồng không có đầu mối, giờ thêm bộ hài cốt, anh ta cảm thấy cực kỳ áp lực.
Khoa pháp chứng cũng đã đưa báo cáo xét nghiệm, Lục Ly tranh thủ đưa cho Khúc Mịch coi trước. Trên đó có viết, chiếc vòng tay thu được rất nhiều vân tay, bốn dấu vân tay nguyên vẹn bao gồm của Vương Đại Tráng, Lý Hồng, chủ cửa hàng trang sức, còn một vân tay không rõ.
Khúc Mịch lệnh cho Cố Thành đem so sánh với kho vân tay, nhưng trong cơ sở dữ liệu cũng không có dấu vân tay trùng hợp. Nói cách khác, hung thủ chưa từng có ghi chép phạm tội.
Xem ra manh mối đến đây lại đứt, vụ án nhà họ Đồng lại rơi vào cục diện bế tắc.
“Hiện tại manh mối có tính đột phá chỉ còn lời khai của pháp y Tăng!” Lục Ly vốn dĩ không muốn đề cập, nhưng đây là sự thật. Tất cả các manh mối của vụ án đều đi vào ngõ cụt, bây giờ chỉ còn từ phía pháp y Tăng mà thôi.
Năm ấy, cô trốn trong tủ quần áo, chính mắt chứng kiến hung thủ sát hại ba mẹ của mình. Nếu như cô có thể nhớ kỹ và miêu tả được tình hình lúc đó, bản án mới có sự đột phá.
Khúc Mịch chỉ ừ một tiếng, khiến ai nấy không đoán ra được tâm tư của anh.
Một lát sau Khúc Mịch lấy ra một tấm danh thiếp, “Tìm người này nói chuyện thử, đừng để lộ thân phận cảnh sát.”
Lục Ly tiếp nhận, đọc sơ qua, cảm thấy có chút kỳ lạ.
“Tạm thời còn không biết có thể tra ra được đầu mối gì không. Thế nhưng người này hình như biết rất rõ Kim Hâm. Hơn mười năm trước Kim Hâm giàu có nhờ vào việc mua sổ xố, từ đó phất lên nhờ may mắn. Lần trước chúng ta gặp mặt, tôi cảm giác hắn có bí mật. Hung thủ và công trường có liên quan, vậy chúng ta cứ bắt đầu từ đây!”
“Được!” Lục Ly cầm danh thiếp rồi rời đi.
Một lát sau điện thoại Khúc Mịch vang lên, anh nhìn màn hình rồi nhận máy: “Nói!”
“Hung thủ hẳn là có quen biết với nạn nhân, hơn người nhất định là có chủ mưu giết người.”
“Nói lý do!” Khúc Mịch gõ gõ lên mặt bàn.
Đầu dây bên kia Vương Tịnh vội vã lên tiếng: “Nạn nhân bị chôn ở nơi hoang vắng, không có người. Hung thủ cố ý đào thật sâu đã chỉ rõ hắn không muốn cho người khác phát hiện thi thể. Cảnh sát chúng ta thường từ thân phận của người bị hại bắt đầu tiến hành điều tra, hung thủ sợ lộ nên mới làm như vậy.
Vết thương ở vùng xương sọ là do một hung khí sắc bén va chạm mà tạo thành, điều này nói lên rằng hắn đã chuẩn bị sẵn hung khí. Vị trí miệng vết thương là sau gáy tử thi, nghĩa là khi ấy nạn nhân quay lưng về phía hung thủ, điều này chứng minh nạn nhân không hề đề phòng hắn. Tổng hợp những điều đó em đã có kết luận như trên.”
“Được! Đạt tiêu chuẩn!” Dứt lời anh cúp điện thoại.
Đạt tiêu chuẩn? Vương Tịnh nhăn nhó. Cô ta phải nghĩ đến nát óc mới tìm ra được nguyên nhân, còn tưởng sẽ được khen ngợi … Trong lòng cô ta bây giờ hội đủ cảm xúc u sầu, mất mát và thất bại.
--- Á!!! Đội trưởng Khúc chưa thả mình ra mà!!!!