Ăn xong điểm tâm, Khúc Mịch lại chủ động gánh việc rửa chén dĩa. Động tác của anh thuần thục hơn trước rất nhiều, rửa chén xong anh xoay qua lau kệ bếp và máy hút mùi.
“Tôi đi qua đội hình sự một chuyến chắc chiều mới về. Trưa không cần nấu cơm cho tôi, nhưng ở một mình không được phép bỏ bữa. Quần áo dơ tôi để trong rổ trong phòng tắm, giặt xong thì ủi qua một chút!” Anh vừa xỏ giày vừa nói nên không để ý đến sắc mặt càng ngày càng khó coi của Dĩ Nhu, rồi mở cửa đi làm.
Thái độ gì đây? Quả thật là coi cô là bảo mẫu rồi …. Dù thế nào đi chăng nữa cũng phải thêm từ ‘Phiền cô’, ‘Xin lỗi’, ‘Cám ơn’ chứ.
Dĩ Nhu tức muốn nổ phổi, cô mở cửa phòng tắm nhìn rổ đồ dơ chất đầy quần áo của Khúc Mịch: áo ngủ, quần áo mặc nhà, quần … đã đành, lại còn thêm cả quần lót và vớ …
Quên đi … quên đi. Giặt thì giặt, cô ở nhà cũng không có việc làm. Để thời gian rảnh nhiều quá càng khó chịu hơn.
Khúc Mịch đến phòng làm việc, nhóm người Lục Ly đều đã đi điều tra, trong văn phòng chỉ còn Cố Thành và Vương Tịnh.
“Đội trưởng Khúc, anh đến rồi!” Vương Tịnh trông thấy Khúc Mịch thì vội vàng đứng lên chào hỏi, “Anh ăn sáng chưa? Ở đây có bánh bao. Nếu như anh không thích để em chạy ra ngoài mua cho anh!”
“Cố Thành, cậu vào đây một chút!” Khúc Mịch không thèm liếc nhìn Vương Tịnh, để lại câu nói cho Cố Thành rồi vào phòng họp.
Vương Tịnh chôn chân tại chỗ, cắn cắn môi, vành mắt ngấn nước.
Cố Thành không đành lòng, đi về phía cô ta lặng lẽ lên tiếng: “Đội trưởng Khúc ghét nhất người ta lấy lòng, đặc biệt là con gái. Chỗ của tôi có tư liệu chi tiết về Đội trưởng Khúc, lát nữa gửi cho cô một phần.” Anh ta là cao thủ IT, không có chuyện gì làm thì tìm kiếm thông tin của các đội viên đội hình sự, nhất là Khúc Mịch.
Tư liệu của Khúc Mịch trên internet là nhiều nhất, đặc biệt là trang thông tin của Đại học Công an. Vụ án Lãnh Thác đã viết về một Khúc Mịch vi diệu. Anh được tôn là nam thần cao lãnh, được tất cả các nữ sinh yêu thích.
Vương Tịnh đâu phải chưa từng đọc những thông tin về anh trên mạng, chỉ là … được tiếp xúc với nam thần ở khoảng cách gần như thế cô ta đương nhiên có phần hưng phấn quá mức.
Trên mạng nói rất đúng, tính tình Khúc Mịch lạnh nhạt, lạnh nhạt đến mức lãnh khốc vô tình. Anh không bao giờ quan tâm đến cảm nhận của bất cứ ai, thích làm gì thì làm, hơn nữa tư duy cũng khác người bình thường.
Thế nhưng, hình như những cái đó hoàn toàn không đúng, ít nhất chính cô ta chứng kiến chuyện của Khúc Mịch và vị pháp y kia. Tuy nói pháp y Tăng cũng là phụ nữ xinh đẹp diễm lệ, là một mỹ nữ, nhưng Khúc Mịch cũng đâu phải là người ham mê sắc đẹp. Nghe nói pháp y Tăng là một vị pháp y xuất sắc, hay là do bọn họ cùng nhau làm việc, tiếp xúc nhiều nên mới sản sinh tình cảm.
Vương Tịnh tự nhận mình là người tinh thông dấu vết học, lại làm việc cùng văn phòng với anh, nên chắc chắn cô ta có ưu thế hơn pháp y Tăng. Cô ta không tin Khúc Mịch có thể vĩnh viễn coi thường sự tồn tại của cô ta.
Cố Thành theo Khúc Mịch vào phòng họp nhỏ, trông thấy anh đang mân mê điện thoại di động.
“Cậu xem giúp tôi chiếc điện thoại này có thể giống như máy vi tính cài đặt QQ, chat và nhận email không.” Anh đưa di động cho Cố Thành.
Cố Thành nhận lấy: “Màn ảnh 5.5 inches, bộ nhớ 16G, bộ vi xử lý quad-core, hoàn toàn có thể dùng như một chiếc máy vi tính. Để em giúp anh cài vài phần mềm, đồng bộ với máy vi tính. Dùng điện thoại tiện hơn nhiều, chờ đến khi anh dùng quen sẽ không muốn dùng máy vi tính nữa.”
Đừng thấy Khúc Mịch là cao thủ phá án, phân tích tội phạm, thật ra trong phương diện máy tính chỉ là một chàng ngốc. Thời đại nào rồi chứ, cầm chiếc điện thoại đời mới nhất nhưng chỉ dùng nghe gọi mà thôi.
“Được rồi!” Chỉ trong chốc lát Cố Thành đã cài đặt xong.
Khúc Mịch tiếp nhận, thử thử một chút. Một lát sau điện thoại vang lên tin báo có email.
Anh mở ra xem, là thông tin bệnh án của Tăng Dĩ Nhu mà chú Tăng gửi đến. Bên trong nêu rõ chi tiết bệnh trạng và tình huống trị liệu của Dĩ Nhu, còn có những kiến nghị của chú Tăng.
Khúc Mịch đọc rất chăm chú. Dĩ Nhu từ năm mười tuổi đến năm mười bảy tuổi, suốt bảy năm ròng rã cô đều sống trong hoảng sợ và đấu tranh.
Bảy năm, cô không dám tiếp xúc với bất kỳ ai, không thể ngủ, không phân biệt ban ngày hay ban đêm. Đêm xuống đọc sách, suy nghĩ, cố gắng để đầu óc mình làm việc. Cô vốn dĩ là người thông minh, trong bảy năm, cô đọc qua rất nhiều sách vở, tuy không đến trường những kiến thức thu thập được không thể đếm hết. Nhiều trường đại học ở Canada và Mỹ đặc cách cho cô vào học, nhưng cô lại quyết định quay về thành phố Nam Giang học pháp y.
Trong bảy năm qua cô đọc nhiều nhất là sách tâm lý học, tâm thần học và y học. Cô dựa vào sức mạnh của chính mình khắc chế bóng đen và hoảng sợ.
Bị thương tổn nặng nề đến mức đó, vậy mà cô vẫn có thể đứng lên, đồng thời không hề từ bỏ việc tìm kiếm hung thủ sát hại cha mẹ mình. Cô là một người phụ nữ kiên cường và đáng được kính nể!
Giờ khắc này, trong lòng Khúc Mịch càng cảm thương cho cô hơn. Anh không thể nào tưởng tượng được, một cô gái mỗi đêm đều rơi vào trong hoảng loạn, cô bé ấy sẽ bất lực đến mức nào, tuyệt vọng đến mức nào.
Tuy Dĩ Nhu đã áp chế được nỗi sợ hãi nhưng cô không thể có biện pháp để có một cuộc sống của người bình thường. Cô bài xích tiếp xúc với người lạ, bảy năm, không đi thư viện, không đi karaoke, không đi quán bar. Theo bản năng lảng tránh mọi thứ, tất cả những nơi có ánh sáng tối và đông đúc.
Không triệt để giải quyết được bóng ma tâm lý trong lòng, không triệt để chiến thắng sự hoảng sợ trong lòng cô, vậy thì cô không thể nào hòa mình với cuộc sống của người bình thường.
“Cố Thành, cậu đặt giúp tôi hai vé xem phim lúc tám giờ tối!” Khúc Mịch đột nhiên lên tiếng.
“Vâng!” Cố Thành lấy điện thoại ra, “Đội trưởng Khúc, loại phim nào ạ? Chỗ ngồi ra sao?”
Khúc Mịch nghe xong suy nghĩ một chút: “Khụ khụ … Phim tình cảm.”
“Em biết rồi!” Cố Thành nhanh chóng đặt hai vé, trùng hợp là rạp chiếu phim cách nhà của Dĩ Nhu khá gần.
“Đội trưởng Khúc!” Cửa phòng họp mở ra, Lục Ly cùng mọi người đi vào, “Tôi đang tính gọi điện thoại cho anh, chúng ta đang chuẩn bị mở cuộc họp phân tích vụ án cần Đội trưởng Khúc suy xét thêm.”
“Vụ án này là do anh phụ trách, manh mối cũng là do anh điều tra, tôi chỉ đưa ra ý kiến dựa trên manh mối của mọi người, điều kiện tiên quyết chính là manh mối của mọi người phải chuẩn xác.”
Khúc Mịch ngồi xuống để mọi người tự họp, anh chỉ dự thính.
Lục Ly chủ trì hội nghị, anh để Mạnh Triết nêu ý kiến trước.
Mạnh Triết và Vương Nhân Phủ cùng nhau đi điều tra ở các hộ dân sống trong lán trại, công nhân nhiều, lại không cố định nên tình huống rất phức tạp, các bước điều tra của họ liên tục gặp khó khăn.
“Trải qua hai ngày bài tra, các hộ dân sống trong các lán trại mặc dù là dưới danh nghĩa của nhà nước nhưng thực chất là do một công ty bất động sản quản lý. Bọn họ có hai đội thi công xây dựng: một nhóm người phụ trách phá dỡ lán trại, một nhóm phá dỡ những nhà lầu cũ.
Hai đội này có đội ngũ nhân viên cố định, bọn em đã điều tra nhưng không phát hiện ai khả nghi. Lần cải tạo khu lán trại kỳ này rất lớn, nhân lực của hai đội không đủ, nên họ phải đi tìm không ít nhân công thời vụ. Tiền lương kết toán mỗi ngày, họ tên là gì cũng không biết, hôm nay cần năm người, ngày mai cần tám người, số lượng cũng không cố định, những người có thể bài tra cũng không có vấn đề.”
“Nói cách khác là không có manh mối?” Lục Ly thấy Mạnh Triết gật đầu thì anh ta khẽ cau mày.
“Bọn em bên này cũng không thuận lợi.” Lưu Tuấn cùng tổ với Hách Minh chủ yếu điều tra phía bên khu nhà cũ của nhà họ Tăng, “Hàng xóm của nhà họ Tăng đều đã lần lượt rời đi, chỉ còn một hộ những chẳng hỏi được gì. Manh mối bọn họ cung cấp còn không tỉ mỉ bằng ghi chép trong hồ sơ vụ án, hơn nữa manh mối cũng chẳng có giá trị gì.”
“Xem ra chỉ có mình tôi tìm ra được điểm trùng hợp nhưng không biết có được coi là manh mối hay không. Tôi phát hiện, công ty tiến hành khai phá khu lán trại và khu nhà cũ ở ngoại thành năm đó là cùng một công ty bất động sản.”
Câu này của Lục Ly khiến hai mắt Khúc Mịch sáng lên: “Nói tường tận hơn một chút!”
“Công ty bất động sản Kim Hâm, thành lập năm 1990, khi ấy vốn đầu tư chỉ năm mươi ngàn. Đầu tiên bọn họ mua lại khu đất trống, năm sau mảnh đất ấy nằm trong diện đền bù giải tỏa để tu bổ đường quốc lộ, công ty được bồi thường hơn năm trăm ngàn.
Bọn họ dùng năm trăm ngàn này, đi vay ngân hàng thêm năm triệu khai phá tiểu khu ngoại thành. Sau đó, công ty liên tiếp xây dựng thêm mấy tiểu khu xa hoa, càng làm càng lớn. Từ ban đầu công ty chỉ có một đội thi công nhỏ, bây giờ phát triển thành một công ty lớn, có đội ngũ kiến trúc sư thiết kế, có đơn vị thi công …
Lão tổng của Kim Hâm lại càng là một nhân vật huyền thoại, nghe nói ông ta lập nghiệp từ việc mua vé số, là một người phóng khoáng, trượng nghĩa, không có trình độ văn hóa, nhưng đầy nhiệt huyết và may mắn. Đừng nhìn khối tài sản mấy trăm triệu của ông ta, khi đến công trường ông ta vẫn cùng công nhân ngồi trên nền đất tán gẫu, dùng cơm. Từ xưa đến nay ông ta không khất nợ tiền công công nhân, từng nhận được Giải thưởng Công Ty Ưu Tú.”
“Đội trưởng Khúc, em đột nhiên nảy ra suy nghĩ …” Nghe xong Lưu Tuấn bỗng nhiên lên tiếng, “Vụ án của gia đinh họ Tăng là mười lăm năm trước, có khi nào thân phận và địa vị của hung thủ trong mười lăm năm nay đã có sự chuyển biến? Phương hướng điều tra của chúng ta là nông dân, công nhân lên thành thị lập nghiệp … phương hướng này phải chăng cần điều chỉnh cho thích hợp?”
“Cậu đang hoài nghi lão tổng của công ty Kim Hâm? Lấy thực lực kinh tế và địa vị của ông ta không cần đột nhập cướp của giết người.” Hách Minh không đồng ý với ý kiến này của Lưu Tuấn.
“Hiện tại xác thực không có bất kỳ manh mối nào hoài nghi ông ta. Tuy nhiên, vụ án gia đình họ Tăng và gia đình họ Đồng chắc chắn là do một người gây nên. Chúng ta tra xét lâu như vậy chỉ tìm ra một điểm tương đồng duy nhất chính là công ty bất động sản Kim Hâm. Đã như vậy, việc thâm nhập điều tra là tất yếu. Chúng ta không được phép loại trừ bất kỳ độ khả thi nào, hiện thực đều vượt xa tưởng tượng của chúng ta.” Câu này của Lưu Tuấn khiến Hách Minh ngậm miệng.
Khúc Mịch gật đầu đưa ra chỉ thị: “Nếu đặt trọng tâm là công ty Kim Hâm, vậy không chỉ điều tra con người này, mà tất cả những người có quan hệ với ông ta đều phải bài tra. Lưu Tuấn nói rất đúng, thời gian mười lăm năm đủ để thay đổi một người. Mọi người nên lưu ý, hình dáng đặc thù bất biến còn thân phận và địa vị kẻ tình nghi thì cần phải xét lại. Hôm nay tôi rảnh rỗi sẽ đi công ty Kim Hâm một chuyến. Lục Ly anh đi cùng tôi.”