Người đàn ông kia nhìn cô, hai mắt sáng lên, trên mặt lộ ra vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, hơi lo lắng đứng lên, nói: "Cô ... Cô là Mạch Tiểu Miên?"
"Đúng vậy, tôi là Mạch Tiểu Miên!"
Mạch Tiểu Miên gật đầu.
Trần Diệp Thu còn thật phong độ giúp cô kéo ghế ra giúp cô.
Mạch Tiểu Miên ngồi xuống, tuy nhiên cô lại nhận thấy ánh mắt của Trần Diệp Thu cứ nhìn cô một cách thích thú, tựa như trên mặt cô có mọc hoa vậy.
Cô cũng hơi mất tự nhiên đưa tay sờ gò má của mình, nói: "Anh Trần, trên mặt tôi có dính gì sao?"
Lúc này Trần Diệp Thu mới nhận ra mình hơi thất thố, vội vàng thu hồi tầm mắt, ho khan, nói: "Không phải vậy... Chỉ là cô Mạch thật sự xinh đẹp, vượt xa tưởng tượng của tôi, cho nên tôi không nhịn được nhìn thêm vài lần ấy mà."
"Cảm ơn lời khen của anh."
Mạch Tiểu Miên nghe thấy lời anh ta nói, ngược lại cũng thoải mái cười một tiếng, đáp: "Anh Trần cũng rất tuấn tú lịch lãm, rất có khí chất."
"Thật... Có thật không?"
"Ừ."
Mạch Tiểu Miên nghiêm túc gật đầu.
Lời cô nói cũng là thật, Trần Diệp Thu mặc dù không quá xuất sắc, nhưng cũng xem như hợp mắt. Mẹ cô cũng không phải bụng đói ăn quàng tùy tiện tìm một người đàn ông đến để xem mắt với cô.
Lần đầu tiên nhìn thấy dáng vẻ của anh ta, là một người chân thành thật thà, cùng nhau chung sống qua ngày với anh ta chắc cũng không đến nỗi nào.
Chỉ cần anh ta có thể chấp nhận cô, vậy thì kết hôn thôi. Tránh để cho cha mẹ cô mất mặt với họ hàng, làng xóm, mỗi ngày đều lo lắng vì cô.
Trần Diệp Thu rất vui khi nhận được lời khẳng định từ cô.
Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Mạch Tiểu Miên, anh ta cũng đã rất thích cô, cảm thấy cô vừa xinh đẹp, vừa có khí chất. Trên người còn trông có vẻ chín chắn điềm đạm làm cho anh ta cực kỳ yêu thích.
Anh ta vội vàng đưa bông hồng đỏ trong tay cho Mạch Tiểu Miên.
"Cảm ơn."
Mạch Tiểu Miên lịch sự nhận lấy rồi đặt lên bàn.
"Cô Mạch, sau này tôi có thể gọi cô là Tiểu Miên được không? Cô cũng có thể gọi tôi là Diệp Thu."
"Được."
Mạch Tiểu Miên gật đầu.
Lâu ngày tiếp xúc với những thi thể nên cô không quen giao tiếp với người khác, không hoạt bát lắm.
"Quá tốt rồi, Tiểu Miên!"
Trần Diệp Thu thấy Mạch Tiểu Miên gật đầu đồng ý, bèn vui vẻ gọi tên cô, đưa thực đơn trong tay cho cô, nói: "Tiểu Miên à, em xem thử muốn ăn gì, đừng khách sáo với anh, anh mời khách!"
Mạch Tiểu Miên gọi hai món đơn giản rồi đưa lại cho Trần Diệp Thu.
Anh ta thấy hai món cô gọi đơn giản, lại không đắt, so với những cô gái anh ta từng gặp trước đây, cô thật sự hiểu chuyện, hơn nữa trông còn xinh xắn nữa chứ.
Càng nhìn cô anh ta càng thấy hài lòng, bèn nói: "Tiểu Miên à, em thật đúng là một cô gái quan tâm hiểu chuyện, mẹ của anh nhất định sẽ rất thích em."
Mạch Tiểu Miên hơi lúng túng cười một tiếng.
Cũng không phải cô quan tâm hiểu chuyện gì, mà là từ trước đến nay cô đều không thích thiếu nợ người khác, càng không phải vì thèm muốn một bữa ăn mà để cho người khác tốn kém.
Trần Diệp Thu cũng gọi hai món, cũng đơn giản không đắt, khẩu vị thanh đạm nhẹ nhàng.
Gọi món xong, anh ta lại cùng Mạch Tiểu Miên trò chuyện.
Phùng Quang Hiển ngồi ở bàn cách đó không xa nhìn hai người bọn họ trò chuyện, càng nhìn càng thấy Mạch Tiểu Miên thật sự thú vị.
Xét về ngoại hình cùng khí chất, Trần Diệp Thu còn lâu mới xứng với Mạch Tiểu Miên.
Tuy nhiên, cô vẫn lịch sự đối đáp, xem ra không hề bài xích đối phương.
Vì vậy, anh thật sự muốn xem thử kết quả của buổi xem mắt này sẽ như thế nào.
"Đúng rồi, Tiểu Miên, nghe mẹ em nói em là bác sĩ tốt nghiệp trường Y khoa Nam Đại sao, bây giờ em đang làm việc ở bệnh viện nào?"
Trần Diệp Thu bắt đầu tiến vào vấn đề.
Mạch Tiểu Miên xinh đẹp, trình độ học vấn cao, công việc lại tốt đến mức sẵn sàng xem mắt với một công chức quèn như anh ta, điều này ít nhiều làm anh ta cảm thấy không yên tâm lắm nên muốn tìm hiểu rõ ràng thêm về cô.
"Ở cục cảnh sát."
Lúc Mạch Tiểu Miên trả lời về vấn đề này, cô hơi do dự, muốn cân nhắc xem có nên tuân theo lệnh của mẹ không cho anh ta biết về nghề bác sĩ pháp y của mình không.
"Bác sĩ ở cục cảnh sát?"
"Ừ, bác sĩ pháp y."
Mạch Tiểu Miên vẫn cảm thấy che giấu sự thật không tốt lắm nên chỉ thành thật trả lời.
"Cái gì? Bác sĩ pháp y?"
Trần Diệp Thu vừa nghe xong, lập tức hoảng hốt la lên, giống như những đối tượng xem mắt trước đây của cô vậy.
Ánh mắt của anh ta nhìn Mạch Tiểu Miên đã thay đổi, giống như nhìn thấy quỷ vậy.
Tuy nhiên, anh ta lại nhìn thấy vẻ mặt cực kỳ bình tĩnh của Mạch Tiểu Miên trước phản ứng quá khích của mình, cảm thấy tựa như cô đang cố tình nói như vậy để dọa anh ta vậy.
Làm sao một cô gái xinh đẹp như vậy lại có thể làm một bác sĩ pháp y được chứ?
Thật sự không thể tin được.
Vì vậy, anh ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hít một hơi thật sự, cố gắng che giấu tâm trạng bình tĩnh của mình, cười nói: "Tiểu Miên, em đang gạt tôi đúng không?"
"Không phải nói dối, đó là sự thật."
"Thật... sao?"
Trần Diệp Thu hoài nghi hỏi.
Mạch Tiểu Miên lấy thẻ chứng nhận bác sĩ pháp y ở trong túi ra cho anh ta xem.
Trần Diệp Thu nhìn thấy bên trên thẻ chứng nhận Mạch Tiểu Miên đưa ra, dòng chữ "Bác sĩ pháp y hạng 1" cực kỳ rõ ràng. Anh ta giống như chạm vào thứ gì đó dơ bẩn vậy, vội vàng đẩy thẻ chứng nhận lại cho Mạch Tiểu Miên, sau đó rút khăn giấy ra liều mạng lau tay, còn lùi ghế ra cách xa khỏi người cô.
Nhìn thấy phản ứng này của anh ta, Mạch Tiểu Miên cảm thấy có chút buồn cười, nhưng mà, cô cũng quen rồi.
"Là một nữ bác sĩ pháp y trẻ tuổi, chắc nhiều nhất là em đi theo những bác sĩ pháp y già để ghi chép thôi đúng không? Em không sợ sao?"
Trần Diệp Thu còn tiếp tục hỏi.
"Năm ấy khi vừa mới tốt nghiệp, tôi cũng ghi chép một thời gian, nhưng sau khi ông ấy nghỉ hưu, tôi tự mình làm toàn bộ."
"Kể cả việc giám định những thi thể chết bất thường em cũng tự mình làm sao?"
"Ừ."
Sắc mặt của Trần Diệp Thu bắt đầu tái xanh, nói: "Tôi xem trên TV, mấy bác sĩ pháp y kia còn phải mổ tử thi gì đó nữa, em sẽ không giải phẫu như vậy chứ?"
"Đây là yêu cầu cơ bản nhất của một bác sĩ pháp y."
Mạch Tiểu Miên thản nhiên nói: "Rất nhiều hiện trường giết người, thi thể thường là chứng cứ chân thực nhất. Ví dụ như thời gian chết, ví dụ như bên trong cơ thể bị tổn thương thế nào, đều cần phải giải phẫu mới xác thực được..."
"Đừng nói nữa!"
Lúc này Trần Diệp Thu dường như sắp muốn ói rồi, sắc mặt anh ta tái nhợt đứng lên, nói: "Tôi thật sự không thể lui tới cùng cô nữa, tôi đi đây!"
Nói xong, anh ta thực sự vội vàng rời đi, hơn nữa còn quên mất mình đã gọi món, cần thanh toán tiền thức ăn nữa chứ.
Nhìn bóng lưng loạng choạng của anh ta, Mạch Tiểu Miên không biết làm sao đành mỉm cười, cầm bông hồng đỏ trên bàn lên, cúi đầu ngửi thử. Cô vô thức nhớ tới dáng vẻ cúi đầu ngửi hoa hồng của người đàn ông áo đen vừa rồi, bèn đưa mắt nhìn sang, nhìn thấy anh đang cùng cô gái xinh đẹp kia vừa nói vừa cười, trông không còn loại cảm giác lạnh lùng trước đó như đối với cô nữa.
Phùng Quang Hiển ngồi phía sau, nghe toàn bộ cuộc trò chuyện của cô và Trần Diệp Thu không sót lời nào.
Thật thú vị khi biết rằng cô lại là một bác sĩ pháp y, cái nghề mà người ta kính trọng nhưng không dám đến gần.
Thấy Trần Diệp Thu bị dọa sợ bỏ chạy, anh mới đứng dậy đi tới chỗ Mạch Tiểu Miên, nói: "Cô Mạch, xin hỏi tôi có thể ngồi đây vui vẻ ăn tối cùng cô được không?"
Mạch Tiểu Miên ngẩng đầu nhìn thấy anh, hơi ngạc nhiên nói: "Tôi không quen với anh."
"Một lần là có duyên, hai lần là quen thuộc ngay, không phải vừa rồi chúng ta vừa mới biết nhau sao? Cứ tiếp tục trò chuyện sẽ thành người quen thôi."
Phùng Quang Hiển không đợi cô cho phép đã ngồi xuống chiếc ghế đối diện cô, dùng đôi mắt đào hoa đa tình nháy mắt với cô, nói: "Em thấy có đúng không?"
"Ha ha"
Mạch Tiểu Miên bật cười, nói: "Vừa rồi anh ở sau lưng tôi đều nghe thấy lời tôi nói rồi chứ?"