Chương 676
“Em một mình một chăn đang ngủ ngon giấc, ai bảo anh lại muốn đắp chung chăn với em?”
Mạch Tiểu Miên ấm ức nói.
Kiều Minh Húc im lặng nhìn trời.
Anh lại lặng lẽ đắp cái chăn màu phấn hồng kia lên người cô.
Sau đó lật chăn của mình một cái, đắp lên người.
Vẫn nên chờ sau khi hệ tiêu hóa của cô hoàn toàn tốt mới nghĩ đến chuyện đắp chung chăn vậy.
Có điều, anh thề, sau này tuyệt đối không thể để cô ăn một hạt đậu nành nào.
Không đúng, tuyệt đối không thể để cô ăn cơm ở nhà ăn của đơn vị.
Khi đến giờ cơm, nếu anh không rảnh đi đón cô ăn cơm thì sẽ để dì Trương đưa cơm đến đó cho cô ăn.
Để tránh cho cô ăn những thực phẩm rác kia, ăn đến nỗi đánh rắm liên tục.
Trải qua một trận nhốn nháo lâu như vậy, Mạch Tiểu Miên cũng đã mệt mỏi và buồn ngủ, sau khi đắp chăn kỹ càng thì nhanh chóng ngủ thiếp đi.
Kiều Minh Húc thấy cô ngủ thiếp đi nhưng anh vẫn không nhắm mắt lại.
Dưới ánh đèn ngủ mông lung, anh nhìn gương mặt đang ngủ của cô.
Thật sự rất thích dáng vẻ cô ngủ, trông giống như một thiên thần tĩnh lặng.
Rất muốn hôn lên mặt của cô một cái.
Nhưng lại sợ quấy rầy cô, đành phải nhìn như vậy một lát.
Đang muốn nhắm mắt lại, anh lại nghĩ đến chuyện cô đánh rắm, lo lắng cô đánh rắm trong lúc ngủ, ủ mùi thối ở bên trong, thế là anh đưa tay, nhẹ nhàng nhấc góc chăn của cô lên.
Phát hiện không có mùi thì bèn buông xuống, cũng bắt đầu dần dần chìm vào giấc ngủ.
…
Ngày hôm sau, Kiều Minh Húc vẫn phải đi thành phố B từ sớm như kế hoạch.
Có điều, trước lúc đi, anh vẫn nấu cháo cho cô.