Chương 672
“Không nói anh đánh mông!”
“Hu…”
Mạch Tiểu Miên cầu xin: “Chính là chỗ đó bị thương, động vào sẽ càng đau, đau khủng khiếp.”
Kiều Minh Húc trên đầu đầy vạch đen, cuối cùng cũng hiểu được cô đang lừa mình.
Lại dám lừa anh!
Anh đặt cô lên giường, quyết định ăn miếng trả miếng: “Được, anh sẽ không đánh, đánh em anh sẽ đau lòng.”
Nói xong, anh vươn bàn tay to mò xuống mông cô.
Mạch Tiểu Miên vội vàng lăn đi.
Lăn mạnh quá, suýt chút nữa thì cô lại ngã từ trên giường xuống, may mà Kiều Minh Húc đỡ kịp.
“Không được, xem ra phải đổi giường.”
Sau khi Kiều Minh Húc giữ cô lại, anh trầm ngâm nói.
“Tại sao? Giường này cũng tốt mà.”
“Không tốt.”
“Sao lại không tốt?”
“Không có rào chắn. Có lẽ mai anh phải gọi người đến làm rào quanh giường, để em không bị lăn xuống.”
“…”
Lần này đến lượt đầu Mạch Tiểu Mai đầy vạch đen, phản đối: “Em không phải trẻ con.”
“Em cảm thấy giữa em và trẻ con có điểm gì khác biệt sao?”
Kiểu Minh Húc lạnh lùng liếc cô một cái, hỏi.
“Em là… người lớn…”
Mạch Tiểu Miên biện luận một cách yếu ớt.
“Có người lớn nào rơi xuống dưới giường không? Hơn nữa còn không chỉ một lần.”