"Ừ, tối nay 8 giờ tôi muốn tự mình đến thăm hỏi nhà cô! Không biết cha mẹ cô có thời gian không?"
Giọng điệu của Kiều Minh Húc vẫn lạnh lùng như vậy, tuy nhiên không còn vẻ lạnh lùng xa cách như trước nữa.
"Lúc nào cũng hoan nghênh, mẹ tôi rất mong đợi đấy."
"Được! Nhưng không biết cha mẹ cô thích gì, tôi thật sự không biết nên tặng bọn họ cái gì mới tốt cả!"
Kiều Minh Húc nói.
Nghe được lời này của anh, tâm trạng vốn đang khó chịu bực mình của Mạch Tiểu Miên vì bị anh đánh thức bỗng trở nên mềm nhũn.
Người đàn ông này vốn không có bất kỳ tình cảm nào với cô, chỉ có một bản hợp đồng. Vẻ ngoài lại cao cao thượng thường, không ăn khói lửa nhân gian, nhưng không ngờ lại chu đáo như vậy, tặng quà còn cân nhắc đến sở thích của cha mẹ cô nữa.
"Mẹ tôi ấy à, bây giờ sở thích lớn nhất của bà ấy là anh. Anh có thể đến nhà tôi chính là niềm vui lớn nhất của bà rồi. Còn về phần cho tôi, cái gì cũng được, quan trọng anh có lòng là được."
"Hử"
Kiều Minh Húc bị những lời này của cô chọc cười nói: "Như vậy không được, cô cứ nói thử xem, bình thường cha mẹ cô thích gì nhất."
"Mẹ tôi bình thường thích nhất là chơi mạt chược, luôn la hét rằng ở nhà không có một bàn mạt chược tốt. Cha tôi thì thích câu cá, chơi cờ vây. Anh tự xem đó mà làm"
Mạch Tiểu Miên nói những lời này với anh là vì muốn xem thử anh có thể thật sự bỏ tâm chuẩn bị quà cho cha mẹ cô hay không.
"Được, tôi nhớ rồi, 8 giờ tối nay hẹn gặp ở nhà cô!"
1
Sau khi Kiều Minh Húc cúp điện thoại, Mạch Tiểu Miên cũng không còn buồn ngủ nữa, vội vàng bấm điện thoại cho mẹ.
"Tiểu Miên, hôm qua con bận đến khi nào? Mẹ xem tin tức thấy vụ án kia rồi!"
Mẹ Mạch ân cần hỏi.