Không thấy túi xách cũng không sao, nhưng quan trọng ở bên trong có điện thoại di động cùng các loại giấy tờ tùy thân.
Cô mượn điện thoại di động của cô y tá nhỏ.
Cô y tá nhỏ mặc dù hơi không tình nguyện nhưng vẫn cho cô mượn.
Cô bấm vào số điện thoại di động của mình thì thấy nó đang ở trạng thái tắt máy, vì vậy cô bèn gọi vào số của mẹ cô.
"Mẹ, bây giờ con đang ở bệnh viện, điện thoại di động trong túi của con bị mất rồi."
"Tiểu Miên, con sao vậy?"
Mẹ Mạch vừa nghe cô đang ở bệnh viện, lập tức kinh sợ hỏi.
"Dạ chắc là cảm lạnh, hơi sốt thôi, không có gì nghiêm trọng đâu. Đợi xong khi truyền nước xong con sẽ về, mẹ đừng lo lắng, cũng không cần chờ cơm con đâu."Mạch Tiểu Miên bình thản nói.
"Sao con lại phát sốt thế? Bình thường không phải con còn khỏe hơn trâu sao? Hai năm nay còn không thấy con bị cảm nữa là, lần này lại sốt đến vào bệnh viện nhất định là rất nặng rồi. Con ở bệnh viện nào? Mẹ với cha con tới đón con về."
Mẹ Mạch lo lắng nói.
"Mẹ, con không phải con nít nữa. Mẹ đừng đến đây làm gì, con tự bắt taxi về được rồi. Bây giờ con mượn điện thoại di động của người ta, không tiện nói chuyện lắm, con cúp máy đây."
Để tránh cho mẹ khỏi dài dòng nữa, cô lập tức cúp điện thoại.
Vừa định trả lại điện thoại cho cô y tá nhỏ, suy nghĩ một chút, cô áy náy nói tiếp: "Xin lỗi, tôi còn phải gọi thêm một cuộc điện thoại nữa, gọi cho Kiều Minh Húc."
Cô y tá nhỏ nghe thấy vậy lập tức gật đầu, nói: "Được rồi, cô gọi đi!" Giờ phút này, trong lòng cô ta đang thầm có tính toán nhỏ.
Khi Mạch Tiểu Miên gọi điện thoại cho Kiều Minh Húc, cô ta sẽ lưu lại số của anh, vậy là có thể đem khoe với các chị em rồi.
Trí nhớ của Mạch Tiểu Miên rất tốt, đặc biệt nhạy cảm với các con số. Kiều Minh Húc chỉ một lần gọi điện thoại, nhưng cô đã nhớ rõ số điện thoại di động kia.
Tiếng chuông vừa vang lên, bên kia đã nhanh chóng nhấc máy, giọng nói của Kiều Minh Húc truyền đến: "Alo, xin chào!"
"Xin chào, tôi là Mạch Tiểu Miên."
Mạch Tiểu Miên không có nhiều lời mở đầu, trực tiếp nói họ tên của mình, cô nói: "Nghe nói là anh đưa tôi đến bệnh viện, cám ơn anh."
"Cô không cần cảm ơn tôi, tôi cũng giống như cô vậy. Chỉ là làm nghĩa vụ của một người qua đường, cứu giúp người gặp nạn mà thôi."Kiều Minh Húc vừa thấy là Mạch Tiểu Miên, giọng điệu có phần lịch sự ban đầu trở nên có chút lạnh lùng, cự tuyệt, nghe vô cùng xa cách.
Mạch Tiểu Miên biết anh có ý kiến với cô nên cũng không để tâm mấy, cô nói: "Dù sao cũng cảm ơn anh. Nhân tiện cho hỏi anh có thấy túi xách của tôi không? Điện thoại di động cùng giấy tờ tùy thân của tôi đều ở trong đó. Vì bị mất nên có chút phiền phức."
"Không để ý."
"Ồ."
Mạch Tiểu Miên có chút thất vọng.
Cô có chút hy vọng nhỏ nhoi rằng anh có thể nhặt được túi xách của cô, thế thì sẽ không phiền phức rồi.
Nếu bị rơi ở trên đường, cơ hội trở về tay cô gần như bằng không.
"Không có chuyện gì nữa chứ? Không có thì tôi cúp máy đây!" Giọng điệu của Kiều Minh Húc vẫn lạnh lùng.
"Ừ, không có chuyện gì, cảm ơn."
Mạch Tiểu Miên còn chưa kịp nói hai chữ tạm biệt, bên kia đã lập tức cúp máy.
Cô đành phải đưa điện thoại lại cho cô y tá nhỏ.
Cô y tá nhỏ mở lại số điện thoại kia, hỏi: "Đây thật sự là số điện thoại cá nhân của tổng giám đốc Kiều sao?"
"Ừ."
Mạch Tiểu Miên đáp.
Hai mắt của cô y tá nhỏ kia sáng lên, cao hứng lưu lại số điện thoại của Kiều Minh Húc vào điện thoại, hơn nữa còn chú thích tên trên đó.
Mạch Tiểu Miên đổ cả mồ hôi, không nhịn được nói: "Cô cùng anh ấy không quen biết, cô lưu lại số điện thoại của anh ấy làm gì? Chẳng lẽ còn muốn gọi điện thoại nói chuyện với anh ấy sao?""Không phải đâu, tôi nào dám gọi vào số của anh ấy?"
"Vậy cô lưu số anh ấy làm gì?"
"Anh ấy là nam thần của tôi, tôi không gọi anh ấy đâu, chỉ nhìn số điện thoại của anh ấy thôi trong lòng đã hạnh phúc rồi. Thế nên tôi hâm mộ cô lắm, có thể được anh ấy ôm đến bệnh viện như vậy. Nếu như anh ấy chịu ôm tôi, cho dù tôi có ở ngoài đường té xỉu mười lần cũng không thành vấn đề."
Cô y tá nhỏ mặt đầy hưng phấn nói.