"Đúng vậy, tôi là Kiều Minh Húc, bây giờ tôi muốn gặp cô, cô thấy gặp ở đâu thì thuận tiện?"
Giọng điệu của Kiều Minh Húc mang theo vẻ kiêu ngạo không thể nghi ngờ, tuy nhiên lại có thêm cả lịch sự và tôn trọng.
Mạch Tiểu Miên biết anh nhất định muốn gặp cô bởi vì chuyện cầu hôn hoang đường kia nên bèn đáp: "Anh cho tôi địa chỉ đi, tôi đến gặp anh."
"Đường Ung Nam nhà hàng Hồng Tường Vi, có tiện không?"
"Được, tôi sẽ đến đó ngay!"
Trạm dừng kế tiếp của chiếc xe buýt mà Mạch Tiểu Miên đang vừa lúc dừng lại ở nhà hàng Hồng Tường Vi trên đường Ung Nam, cũng chính là nhà hàng ngày hôm qua cô đến xem mắt.
Đoán chừng Kiều Minh Húc cũng đã nhận ra cô, cho nên mới trực tiếp hẹn cô đến đó để gặp mặt.
Xe đến nơi, cô xuống xe, chỉnh lại tóc, bước vào nhà hàng Hồng Tường Vi.Không biết là cố ý hay trùng hợp mà Kiều Minh Húc lại ngồi đúng vị trí ngày hôm qua anh vừa ngồi.
Tuy nhiên, lần này chỉ có một mình anh, không có Phùng Quang Hiển ở đó.
Ngay từ lúc cô bước vào, Kiều Minh Húc cũng giống như có thần giao cách cảm, lập tức ngẩng đầu nhìn về hướng cô bước tới.
Cô cao khoảng 1 mét 72, dáng người cao gầy cân đối, cột tóc đuôi ngựa đơn giản, mặc một bộ quần áo thể thao màu trắng, đeo một chiếc túi vải màu xanh. Cô không phải là người đẹp đến mức làm cho người ta nhìn chăm chú, nhưng cô lại trông rất phóng khoáng, rất gần gũi, khiến người khác cảm thấy thoải mái.
Ngày hôm qua lúc cô đi vào, dường như đang nhớ tới chuyện gì đó mà khóe môi chợt nở một nụ cười.
Nụ cười ấy giống như ánh hào quang rực rỡ lướt qua tâm trí anh, khiến anh vừa nhìn thấy cô đã nhớ lại khoảnh khắc đó. Ánh mắt Mạch Tiểu Miên đối diện với tròng mắt đen láy của Kiều Minh Húc, hơi lúng túng cười một tiếng, sải bước nhanh tới.
Kiều Minh Húc đứng dậy, kéo ghế ra cho cô.
Hành động lịch thiệp của anh làm cô hơi ngạc nhiên.
Cô còn tưởng rằng anh sẽ cao ngạo giống như trong những đoạn phim drama trên TV vậy, nhìn cô với ánh mắt đầy kiêu ngạo, sau đó bắt cô phải làm theo này nọ.
Ai ngờ rằng, mặc dù nhìn anh trông có vẻ lạnh lùng nhưng lại đối xử với cô rất lịch sự.
"Cảm ơn."
Mạch Tiểu Miên ngồi xuống, bề ngoài giả bộ lạnh nhạt nói ra hai chữ này, nhưng lại tựa như đang ngồi trên ban công vậy, cảm giác cực kỳ xấu hổ, không biết nên xử sự thế nào với anh.
"Thật không ngờ, chúng ta lại gặp nhau."Kiều Minh Húc nói, gương mặt lạnh lùng của anh không có bao nhiêu thay đổi. Tuy nhiên trong con ngươi kia lại hiện lên vẻ cảm kích, nói: "Cảm ơn cô tối hôm qua đã cứu ông nội của tôi!"
"Khách sáo rồi. Tôi chỉ làm hết trách nhiệm của một người qua đường thôi, người nhà của anh đã cảm ơn tôi rồi."
"Tôi vẫn muốn cảm ơn cô. Tuy nhiên..."
Kiều Minh Húc nhìn chằm chằm vào cô, nói: "Tôi sẽ không nhầm lẫn ân tình này cùng hôn nhân với nhau. Đừng tưởng rằng cô cứu ông nội tôi, tôi sẽ cưới cô làm vợ. Đó là hai chuyện khác nhau."
"Tôi biết."
Mạch Tiểu Miên nhàn nhạt nhìn anh nói: "Hôm nay cha mẹ anh có đến nhà tôi nói về chuyện này, tôi cũng rất kinh ngạc. Anh yên tâm, tôi đã từ chối rồi!"
"Được! Đây là lời cảm tạ cùng bồi thường của tôi! Con số phía trên cô cứ tùy ý điền." Kiều Minh Húc lấy ra một tờ chi phiếu trắng, đưa cho Mạch Tiểu Miên.
Mạch Tiểu Miên nhìn tấm chi phiếu trước mặt, cảm thấy có chút buồn cười.
Cô thực sự không ngờ rằng loại chuyện chỉ nhìn thấy trên phim ảnh này hôm nay lại xảy ra trước mặt cô.
"Ừ."
Cô cũng không giống như những nữ chính kia, khí phách xé chi phiếu, đập vào mặt đối phương, sau đó bỏ đi, để lại cho đối phương một bóng lưng lạnh lùng, bày tỏ sự không hài lòng với việc đối phương dùng ngân phiếu để xúc phạm nhân cách của cô.
Cô gật đầu, nhận lấy tấm séc, nhìn hỏi: "Tùy tiện con số nào cũng được sao?"
Kiều Minh Húc gật đầu.