Rất nhanh đã nối máy.
"Em đang làm gì vậy?" Anh hỏi.
"Ừ, đang đọc sách."
"Không đi loạn đấy chứ!"
"Không có, vẫn ngồi ở trên giường đọc sách."
"Vậy thì tốt."
"Anh có chuyện gì sao?"
"Không có gì."
"À, không phải anh sợ tôi đi loạn nên mới gọi điện giám sát tôi đấy chứ?"
Mạch Tiểu Miên cười hỏi.
"Ù."
Kiều Minh Húc ngược lại rất thẳng thắn đáp.
"Thật là, tôi cũng không phải là trẻ con, tôi có thể tự chăm sóc mình mà. Anh cứ bận việc của anh đi, đừng lo lắng cho tôi."
Mặc dù ngoài miệng Mạch Tiểu Miên quở trách, nhưng trong lòng vẫn cực kỳ cảm động.
"Em tự chăm sóc cho mình sao? Biết em được ba ngày, không ngày nào là em không hậu đậu giống hệt một đứa trẻ, cố tình bày ra cho tôi xem sao? Mạch Tiểu Miên, tôi cảnh cáo em, lúc không có tôi ở đó, em cứ yên lặng ngồi đọc sách đợi tôi. Đợi em đọc xong mấy bộ kia, tôi lại đi lấy những cuốn sách quý khác của bà nội cất giữ đến cho em xem."
"Được, tôi sẽ ngoan ngoãn ngồi đọc sách, không nhúc nhích, cho đến khi anh trở lại mới thôi."
Mạch Tiểu Miên nhanh trí đáp lại.
"Ừ, vậy không còn gì nữa tôi cúp máy đây."
"Bái bai."
Kiều Minh Húc đợi Mạch Tiểu Miên cúp điện thoại, sau đó cất di động vào, lại một lần nữa đi vào trong Tiêu Tương Các.
Lâm Ngọc ở bên trong phát hiện anh muốn tiến vào, bèn vội vàng ngồi thẳng lại, khôi phục lại dáng vẻ đoan trang thục nữ ban đầu.
Kiều Minh Húc ngồi xuống.
"Minh Húc, là ai gọi điện thoại vậy?"
Lâm Ngọc phát hiện biểu cảm trên gương mặt của Kiều Minh Húc hơi giãn ra, trong tâm trạng có vẻ tốt, bền không nhịn được hỏi.
Kiều Minh Húc không trả lời, mà nhàn nhạt đưa mắt nhìn cô ta.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!