Tuy nhiên, cô ta vẫn giả bộ như không nhận ra, mà dùng hai tay của mình dịu dàng ôm lấy bàn tay anh, dùng ánh mắt đáng thương nhìn anh, nói: "Minh Húc, em thật sự rất nhớ anh, mỗi một giây một phút đều nhớ tới anh. Thật sự rất muốn lúc nào cũng có thể cùng anh ở cùng một chỗ."
"Ngọc Ngọc, thật xin lỗi."
Kiều Minh Húc áy náy nhìn cô ta, đáp: "Anh phải thực hiện hợp đồng ba năm."
Trái tim Lâm Ngọc lạnh buốt, mi mắt rũ thấp xuống, mặt đầy ủy khuất nói: "Em biết, anh là một người giữ lời hứa. Nhưng mà, chuyện của chúng ta sau khi anh kết thúc bản hợp đồng đó, anh không được quên."
Kiều Minh Húc trả lời.
Trong lòng anh không biết tại sao lại giống như bị một khối mây đen đè nặng, có chút mù
mit.
Anh nắm tay Lâm Ngọc, sau đó rút tay cô ta ra, bắt đầu nấu nước trà, vẻ mặt chuyên chú, cũng không nhìn Lâm Ngọc.
Lâm Ngọc đương nhiên không cam lòng, nhưng không còn cách nào khác cả.
Lấy sự hiểu biết của cô ta với Kiều Minh Húc, thời điểm anh chuyên tâm pha trà, không được quấy rầy.
Trong lòng dù có muôn vàn điều ủy khuất, cũng chỉ có thể đợi anh pha trà xong rồi nói tiếp.
Cô ta hơi cúi người xuống ở trước mặt anh, làm bộ như cực kỳ nghiêm túc thưởng thức nhìn anh rửa tách, đun nước, pha trà...
Hai ly trà mới pha xong tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, anh đặt một ly trước mặt cô ta.
"Uống đi."
Kiều Minh Húc cầm ly trà lên, cúi đầu chậm rãi uống nước trà.
"Ôi chao, nóng quá.."
Thấy anh không hề nhìn cô ta một phút nào từ khi mới tới đến bây giờ, làm hại cô ta diễn xuất lãng phí. Cô ta chợt uống một hộp trà, giả vờ bị nóng, nhẹ giọng kêu lên.
Kiều Minh Húc vội vàng nhìn về phía môi cô ta.
Hôm nay Lâm Ngọc cố ý thoa son bóng, muốn để cho môi của cô ta mọng nước giống như một quả mật đào, mềm mại ướt át, khiến người ta nhìn thấy liền muốn hôn một cái ngay.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!