"Bao nhiêu tuổi?"
"Hình như 27 tuổi thì phải, nhỏ hơn con một tuổi. Nhưng chuyện này không quan trọng, có câu nói, nhất gái hơn hai nhì trai hơn một đấy."
"Không đúng đâu mẹ ơi. Mẹ à, mẹ cũng biết một khi phụ nữ bước sang tuổi 35, sẽ già đi nhanh hơn đàn ông mà. Đừng thấy bây giờ anh ta chỉ kém con một tuổi thôi mà lầm, không đến mười năm nữa, có lẽ anh ta còn trẻ hơn con 10 tuổi ấy chứ. Khi đó anh ta chê con là một người phụ nữ có tuổi rồi đuổi con ra khỏi nhà thì sao? Hơn nữa, anh ta lăn lộn nhiều năm như vậy mà vẫn chỉ là một nhân viên kinh doanh, cơ hội thăng tiến cũng ít. Mẹ nhẫn tâm để con gái của mẹ lấy một người đàn ông như vậy sao? Chuyện này sẽ trở thành trò cười cho người ta mất."
"Cũng đúng, chuyện này phải xem xét lại. Thật là, sao người khác tìm được con rể dễ dàng như vậy, mà mẹ tìm con rể lại khó khăn thế chứ? Đều tại con cả, một cô gái đang yên đang lành lại nhất quyết đăng ký học ngành pháp y, mỗi ngày đều tiếp xúc với người chết cùng các vụ án giết người. Thế nên mới không có chàng trai nào dám đến gần con cả, duy nhất chỉ có Trình Bắc Thiên không ngại con lại xuất ngoại một đi không trở lại..."
"Mẹ, đừng nói về anh ta nữa! Còn nói nữa con sẽ trở mặt đấy nhé!"
Sắc mặt của Mạch Tiểu Miên trở nên u ám.
"Được, được, được, mẹ không nói, không nói nữa. Nhưng mà hôm nay con phải đồng ý đi xem mắt một người cho mẹ!"
Mẹ Mạch rút ra một tấm danh thiếp khác ra, nói: "Cậu này nói tối nay có thời gian rảnh, thấy mẹ đưa ảnh con ra đã muốn hẹn ngay. Muốn cao có cao, cũng lớn hơn con 2 tuổi. Là Phó trưởng phòng bộ phận kinh doanh của tập đoàn Kiều Thị. Con phải đi gặp cậu ấy cho mẹ, sau đó kéo về làm con rể mẹ, nếu không, tối nay mẹ sẽ chết cho con xem! ”
"Mẹ..."
Mạch Tiểu Miên tức giận nói: "Bộ dạng này của mẹ đã đe dọa con rất nhiều lần rồi đấy! Không còn tác dụng đâu!"
"Vậy thì mẹ sẽ tiếp tục nói về Trình Bắc Thiên..."
"Mẹ, đủ rồi!"
Mạch Tiểu Miên buồn bực kêu lên: "Được rồi, con đi xem mắt, con nghe mẹ cả!"
"Thái độ thế này mới đúng!"
Mẹ Mạch thấy đã đạt được ý đồ nên lập tức đưa tấm danh thiếp kia ra cho cô, nói: "Con cầm này, nhà hàng Hồng Tường Vi, tối nay 8 giờ. Chàng trai kia sẽ cầm hoa hồng đỏ ra hiệu! Không được phép không đi đấy!"
"Con đi là được mà!"
Mạch Tiểu Miên cầm lấy tấm danh thiếp, nhìn lướt qua rồi bỏ vào túi quần.
"Tối nay con phải ăn mặc thật đẹp cho mẹ, chiếc váy mẹ tặng sinh nhật cho con ấy. Còn nữa, không được nói với cậu ấy con là pháp y, cứ nói con là bác sĩ thôi. Tránh cho vừa gặp mặt người ta đã bị cái nghề nghiệp nặng vía kia của con dọa sợ chạy mất!”
"Mẹ, có thể lừa gạt được một lần, nhưng không thể lừa cả đời được. Sau này đến khi gia đình người ta phát hiện ra con lừa gạt anh ta, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn đấy!"
"Pháp y cũng là bác sĩ, không xem là lừa dối đâu! Con trước mắt cứ để cho cậu ấy yêu con, sau đó sẽ không ngại con là bác sĩ pháp y nữa! Thật là, mẹ thật sự nghĩ không ra, sao con lại cố chấp với cái nghề kinh khủng như pháp y này vậy cơ chứ? Bảo con đổi nghề thì con lại hết lần này đến lần khác không chịu. Cả ngày lẫn đêm tiếp xúc với dáng vẻ kỳ quái của những người đã chết kia, đổi lại nếu mẹ là đàn ông, mẹ cũng không thích con!"
"Được rồi được rồi, nếu mẹ là đàn ông, con cũng không thích mẹ đâu! Quá dài dòng!"
Mạch Tiểu Miên biết nếu cô còn tiếp tục nói chuyện với mẹ như thế này nữa thì sẽ không bao giờ có hồi kết cả. Nghe được tiếng bước chân có vẻ loạng choạng đang bước lên cầu thang, cô vội vàng nói: “Cha về rồi, nghe tiếng bước chân chắc chắn lại uống mấy ly với bạn rồi. Đi bộ cũng không vững nữa, mẹ còn không nhanh đi đỡ ông ấy?"
"Lão già chết tiệt lại uống rượu! Con là con gái của ông ấy, sao con không đi đỡ hả?"
Mẹ Mạch vừa lẩm bẩm vừa nhanh chóng mở cửa.
Trên người cha Mạch không nồng nặc mùi rượu, tuy nhiên hai mắt lại thâm tím sưng vù, quần áo rách rưới, loạng choạng, giống như vừa đánh nhau vậy.
"Ôi chao ôi, ông nhà nó ơi, ông sao vậy? Bị người ta đánh sao?"
Mẹ Mạch nhìn thấy bộ dạng của chồng như vậy, hoảng sợ hét lên: "Tiểu Miên, con nhanh tới đây, cha con bị người ta đánh này!"