"Em tắm hay không tắm thì không liên quan đến tôi, dù sao tôi cũng sẽ tắm."
"Tôi muốn tắm".
Mạch Tiểu Miên tự đẩy xe lăn của mình, đi tới trước tủ quần áo, muốn tìm đồ ngủ.
"Để tôi lấy cho!"
Kiều Minh Húc đẩy cô sang một bên, mở tủ quần áo của cô ra. Anh nhìn thấy bên trong đều là những quần áo thông thường, bèn nhíu mày lại nói: "Những món đồ này của em chắc đều là hàng vỉa hè chưa tới 200 tệ nhỉ."
"Ừ, người như tôi nghèo mà, làm gì giàu có giống như anh được. Mua một bộ quần áo còn phải đặc biệt tìm người làm theo yêu cầu?"
Mạch Tiểu Miên liếc mắt nhìn bộ vest trên người anh, nói: "Bộ quần áo này của anh ít nhất cũng mười ngàn tệ nhỉ."
"Một trăm nghìn, chưa kể vì làm theo yêu cầu nên còn đặc biệt vận chuyển từ Paris về."
Kiều Minh Húc nhàn nhạt nói.
Giọng nói của anh nghe bình thản giống như một bác gái đi chợ lựa cải xanh vậy, thấy Mạch Tiểu Miên trợn trắng mắt, anh nói: "Anh có biết một bộ vest của anh tương đương với thu nhập một năm của một gia đình bình thường không?"
"Tôi biết."
"Biết vậy mà anh còn xa xỉ như vậy?"
"Vấn đề là một ngày thu nhập của tôi chẳng khác nào thu nhập của một gia đình bình thường trong một năm cả."
Mạch Tiểu Miên cạn lời.
Đúng là như vậy, cô cũng không thể yêu cầu một tổng giám đốc nắm giữ tài sản 50 tỷ giống như người bình thường được, mặc quần áo giá trẻ.
Ngựa tốt phải kèm với yên tốt mà!
Vì vậy, cô cũng không nhiều lời nữa, tỏ ý bảo anh lấy bộ đồ ngủ màu vàng nhạt treo trong tủ kia ra đưa cho cô.
Kiều Minh Húc lấy quần áo xuống, đưa tay sờ vải vÓC, nhíu mày một cái, nói: "Tôi phải cho người mang quần áo tới đây mới được."
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!