"Anh không có gì cố kỵ, nhưng tôi có."
Mạch Tiểu Miên vừa nghĩ tới những lời bàn tán vừa rồi, giống như mắc nghẹn cổ họng vậy, cực kỳ không thoải mái.
"Kiều tổng, bệnh viện chúng tôi có xe lăn, có thể cho anh mượn."
Bác sĩ ở bên cạnh nói.
"Có loại mới không, chưa có ai dùng quá ấy?"
"Có, sáng sớm hôm nay, bệnh viện vừa nhập một lô xe lăn về, để tôi bảo y tá mang tới cho anh một chiếc."
"Được, tôi mua."
Kiều Minh Húc không hề do dự nói.
Bác sĩ bảo y tá đẩy một chiếc xe lăn mới tinh tới.
Mạch Tiểu Miên vừa định tự mình ngồi lên, Kiều Minh Húc đã trực tiếp đưa tay ôm cô tới, giống như hai chân cô không thể cử động được vậy.
"Kiều thiếu phu nhân, Kiều tống đối với cô thật sự yêu mến có thừa đấy."
Cô nhìn vào trong mắt bác sĩ kia, anh ta không nhịn được lắm mồm nói: "Ngay cả cô Lâm anh ấy cũng chưa từng đối đãi như vậy đâu."
Nghe anh ta nhắc tới Lâm Ngọc, bàn tay đỡ xe lăn của Kiều Minh Húc hơi cứng đờ lại, trong mắt lướt qua một tia sáng phức tạp.
Mạch Tiểu Miên không nhìn thấy, nhưng bác sĩ kia lại thấy.
Anh ta biết mình không nên nhiều lời, bèn không lên tiếng nữa, giả vờ cúi đầu đi sửa sang lại hồ sơ bệnh lý.
Kiều Minh Húc đẩy Mạch Tiểu Miên đi ra ngoài, lúc tới hành lang bên kia, lại gặp phải Lãnh Kiều Thi.
Sắc mặt của Lãnh Kiều Thị có hơi trắng bệnh, trong tay cầm theo hồ sơ bệnh lý.
Cô ấy thấy Kiều Minh Húc đẩy Mạch Tiểu Miên đây, vẻ mặt hơi kinh ngạc.
"Tổng giám đốc Kiều."
Cô ấy chủ động chào hỏi Kiều Minh Húc, nhưng ánh mắt lại chăm chú dán trên người Mạch Tiểu Miên.
"Chào cô Lãnh."
Kiều Minh Húc lịch sự chào hỏi, nhưng trên mặt lại mang theo dáng vẻ xa lạ.
Lãnh Kiều Thi nhìn bàn chân quấn băng gạc của Mạch Tiểu Miên, cũng không nói gì thêm, mà tiếp tục đi về phía trước.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!