Lần này Mạch Tiểu Miên ngược lại rất tự giác cầm đũa chung lên gắp thức ăn, tránh lại khiến cho Kiều Minh Húc tức giận bỏ đi nữa.
Kiều Minh Húc thầy cô tự giác như vậy, cũng hài lòng cúi đầu húp canh, gắp thức ăn ăn cơm.
Hai người ăn cơm cũng không lên tiếng làm gì, cứ lặng lẽ ăn...
Bầu không khí không hề bởi vì sự yên lặng đó mà trở nên lúng túng, cũng có thể bởi vì trong miệng đang thưởng thức thức ăn ngon của thím Lý.
Mạch Tiểu Miên còn phát hiện, lối ăn uống của Kiều Minh Húc có thể dùng hai chữ "ưu nhã" để hình dùng, làm cho người khác cảm giác được một loại cảnh đẹp ý vui", khiến khẩu vị của cô càng tăng thêm.
Xem ra, người xưa nói không sai, sắc đẹp thay cơm.
Cô ăn nhiều hơn so với bình thường nửa chén cơm, một chén canh.
Thức ăn làm vừa vặn rất ngon, hai người cũng ăn no, không thừa lại món nào cả.
Sau khi ăn xong, thím Lý vào phòng bếp thu dọn chén đũa, hai người đi ra bên ngoài phòng khách.
Mạch Tiểu Miên vẫn ngồi trên ghế sô pha dài, Kiều Minh Húc đi ra ngoài, mở cốp xe, lấy túi đồ từ bên trong ra, cầm đi vào, đưa cho cô, nói: "Sách của bà nội tôi."
Mạch Tiểu Miên vừa nghe thấy, nét mặt lập tức hiện rõ sự vui vẻ.
Cô mở túi ra, thấy bên trong có mấy quyển sách rất dày, có hơi cũ kỹ một chút, bèn lấy một cuốn ra xem.
"Wow..."
Thấy trang bìa những cuốn sách kia, cô không nhịn được kinh ngạc vui mừng kêu lên: "Đều là những cuốn sách tôi muốn tìm nhưng không tìm được! Thật là tốt quá!"
"Cô có thể xem hiểu tiếng Anh nguyên bản sao?"
Kiều Minh Húc ở bên cạnh hỏi.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!