"Chao ôi, bất kể thế nào, con cũng phải trăm phương ngàn kế nắm chặt cậu ta. Bình thường liên lạc với cậu ta nhiều vào, xuất hiện trước mặt cậu ta, để cho cậu ta không thể nào quên. được con. Nếu không, cuối cùng người phụ nữ kia sẽ từ từ chiếm lấy tình cảm của cậu ta mất thôi."
Mẹ Lâm nói với một tiếng thở dài.
"Con biết, con không muốn đến Provence nữa, con muốn ở lại thành phố A. Con tuyệt đối sẽ không để người phụ nữ đó chiếm được vị trí của mình."
Khi Lâm Ngọc nói những lời này, trên khuôn mặt mềm mại kia của cô ta hiện lên sự u ám dày đặc.
"Ừ, nhất định phải ở lại thành phố A, mỗi ngày đều gặp cậu ta, tuyệt đối không để cho cậu ta
có thời gian thay lòng đổi dạ được.
Mẹ Lâm bày tỏ sự ủng hộ.
Mạch Tiểu Miên trở về nhà nghỉ dưỡng, đổi băng vệ sinh xong mới cảm thấy thoải mái hơn một chút.
Nhưng bụng vẫn còn sưng và đau, nên cũng lười động. Cô làm ổ trên ghế sô pha đọc sách.
Người nấu cơm đến, là một người phụ nữ trung niên khoảng chừng 40 tuổi, trông gọn gàng đảm đang, gọi là thím Lý.
Thím Lý nấu bữa ăn cho hai người.
Cơm nước xong, Kiều Minh Húc vẫn chưa trở về.
Mạch Tiểu Miên rủ bà ngồi ăn cơm với cô.
"Thiếu phu nhân à, như vậy không được đầu."
Thím Lý vội vàng từ chối, nói: "Đây là bữa ăn làm cho cô và thiếu gia."
"Anh ấy chắc là ăn ở bên ngoài rồi, thím không ăn thì lãng phí lắm."
Thím Lý vẫn từ chối, Mạch Tiểu Miên không còn cách nào khác, đành gọi vào số điện thoại của Kiều Minh Húc.
Sau khi gọi hai cuộc liên tiếp mà anh vẫn không nghe máy, cô cũng không thèm quan tâm nữa, ăn một mình trước.
Ăn no xong, anh vẫn chưa trở về, thức ăn cũng đã nguội lạnh.
Thím Lý thu dọn xong, đem thức ăn thừa còn lại bỏ vào trong tủ lạnh, sau đó rời đi.
Trong căn phòng rộng lớn, cũng chỉ còn lại Mạch Tiểu Miên.
Hai chân cô không thoải mái nên không thể ra ngoài đi dạo được, nhưng vẫn cảm thấy buồn ngủ, chỉ muốn ngủ thôi.
Lần này cô cũng không ngốc như vậy, không muốn ngủ trên số pha nữa, vì vậy cô bèn lên lầu 2 tìm phòng ngủ chính.
Phòng ngủ chính rất tiện nghi và thẩm mỹ, có cửa sổ bằng gỗ trắng được thiết kế kéo thả, rèm cửa đang tung bay. Cô ngồi ở trên giường có thể nhìn thẳng ra biển, cảm giác vô cùng thoải mái.
Chăn bông được gấp gọn gàng.
Mạch Tiểu Miên dù không muốn lắm nhưng cũng chỉ có thể cởi giày bước lên giường, ôm chăn đắp.
Trên chăn gối dường như có một mùi hương quen thuộc.
Đó là một mùi hương thoang thoảng của gỗ thông.
Chắc là mùi của Kiều Minh Húc.
Đoán là tối qua anh ấy đã ngủ ở đây.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!